Chương 1110:

 

Ý nghĩ chỉ xuất hiện ở trong đầu một giây!

 

Lâm Quán Quán đương nhiên là yêu anh!

 

Anh là mối tình đầu của cô!

 

Bọn họ ở bên nhau ba năm, anh đều không có quên Lâm Quán Quán, như vậy Lâm Quán Quán đương nhiên cũng không có khả năng quên anh!

 

Còn tình cảnh bây giờ nhất định là diễn xuất.

 

Cô là diễn viên chuyên nghiệp, đương nhiên diễn sẽ giống như thật rồi!

 

Tưởng tượng như vậy, trong lòng Tiêu Dục lại thoải mái một ít nhưng cứ việc như thế, trong lòng anh vẫn là khống chế không được tức giận, nguyên bản sự ôn nhu của Lâm Quán Quán, tất cả đều phải cho anh!

 

Anh siết chặt nắm tay.

 

Từ từ!

 

Chờ một chút!

 

Chờ anh có được xong, anh sẽ cướp lại hết tất cả những gì vốn thuộc về anh!

 

Bụng no rồi, tâm tình cũng tốt lên. Lâm Quán Quán buông dao nĩa. “Ăn no ròi sao?”

 

“ừm!

 

Tiêu Lăng Dạ sờ sờ tóc cô, cầm dao nĩa, không chê chút nào đem đồ ăn dư lại trong mâm trở thành hư không, thời điểm anh ăn cái gì vĩnh viễn đều là bộ dáng thong thả ung dung, mang theo ưu nhã cùng cao quý, làm Lâm Quán Quán xem không rời mắt được.

 

Người đàn ông của cô thật mê người!

 

Chỉ chớp mắt, nhìn thấy Tiêu Dục, cô lại nhíu mày: “Sao anh còn chưa đi!”

 

Tiêu Dục siết chặt tay.

 

Anh cũng muốn chạy, hiện tại thực lực anh quá yếu, căn bản là không muốn đối diện với Tiêu Lăng Dạ.

 

Nhưng là!

 

Nhìn thấy bọn họ thân mật như vậy, hai cái đùi anh phảng phất giống như đóng băng, căn bản là không có biện pháp hoạt động.

 

“Quán Quán.”

 

Lâm Quán Quán nhìn biểu tình anh ta liền biết anh còn chưa có chết tâm, cô nhịn không được ôm lấy cánh tay Tiêu Lăng Dạ, trào phúng nhìn anh: “Tiêu Dục ơi là Tiêu Dục! Là đầu óc anh có vấn đề hay nghĩ đầu óc tôi có vấn đề, mẹ nó! Chồng của tôi có điểm nào không mạnh hơn anh? Cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, có tiền hơn anh, đối xử với tôi tốt hơn, khí chất mạnh mẽ hơn anh, ôn nhu săn sóc hơn anh.”

 

Lâm Quán Quán một hơi nói nhiều ưu điểm của Tiêu Lăng Dạ như vậy, căn bản là không tạm dừng. Nghe cô khen anh như vậy, Tiêu Lăng Dạ nhíu mày, hiển nhiên vô cùng hưởng thụ.

 

Mà đối diện.

 

Biểu tình Tiêu Dục liền có chút âm trầm.

 

Lâm Quán Quán nói: “Càng quan trọng là nhân phẩm của chồng tôi ném anh ra xa 800 con phố! Câu nói kia nói như thế nào nhỉ? Đối với người cũ nhớ mãi không quên chỉ có một khả năng, chính là người hiện tại không tốt! Mẹ nó, chồng tôi ưu tú như vậy, đừng nói là một mình anh, chính là gần trăm người như anh, tôi đều quên hết! Làm ơn, về sau ngàn vạn lần đừng xuất hiện ở bên người ghê tởm tôi, biết không? Chỉ cần nhìn thấy gương mặt của anh, nghĩ đến tôi mắt mù ở bên anh, tôi liền hận không thể tự chọc mù hai mắt!”

 

“Mẹ nó! Đối diện với người không biết xấu hổ như anh, lão nương không bạo thô đều không được! Loại tra nam như anh sao lại có da mặt dày thế không biết! Tôi đối với cô dư tình chưa xong? Tôi khinh! Trước kia anh đối xử với tôi thế nào, trong lòng anh không biết sao, nếu không phải lão nương hiện tại ngâm mình ở vại mật, lười rút ra thời gian so đo với anh, lão nương đã sớm trả thù anh đến cái quần cộc cũng không có mà mặc ròi! Tôi xin khuyên anh một câu, thức thời một chút, về sau cách xa lão nương ra, đừng làm cho lão nương nhìn thấy anh. Nếu không ngày nào đó lão nương tâm tình khó chịu, cái thứ nhất liền bắt anh để khai đao!”

 

Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dục tựa hồ nứt nẻ, cả người phát run, phảng phất như tức sắp chết.

 

Mẹ nó!

 

Mắng chửi người thật sảng khoái!

 

Lâm Quán Quán cảm thấy mấy cái không thoải mái tiệc tối hôm nay đều biết mất hết, thấy Tiêu Dục còn đứng bất động, cô như suy tư gì: “Di tôi đã nói rõ như vậy rồi, anh còn không đi? Tôi hiểu rồi! Kỳ thật anh chính là tới tìm mắng đúng không, ha ha! Cũng đúng! Người như anh đầu óc không bình thường, không thể dùng tư duy người bình thường để suy nghĩ, ha ha!”

 

“Lâm Quán Quán!!”

 

“Phi! Kêu ai vậy? Kêu ai vậy!” Lâm Quán Quán nâng cằm lên, bám lấy cánh tay Tiêu Lăng Dạ, lại lần nữa lắc lắc nhẫn kim cương trên ngón tay: “Thấy được sao! Lão nương đã kết hôn với chú hai anh, theo bối phận, anh hẳn là nên kêu tôi một tiếng thím hai! Tới, cháu trai ngoan, gọi thím hai nghe một chút.”