“Cái gì?”
Sáng nay vẫn còn nhắn tin cho cô nói sắp trở về, sao giờ đã thành đang ở trong phòng phẫu thuật, sống chết không rõ rồi?
“Sao có thể như vậy được chứ? Rốt cuộc cậu ấy đã gặp phải chuyện gì?”
Đức lắc đầu, hắn ta cũng mờ mịt y như Hồng vậy, không biết rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, Tâm đã gặp phải ai, tại sao lại vào viện.

Hiện tại Hoàng có lẽ là người biết nhiều nhất, nhưng Tâm đang nằm trong phòng phẫu thuật, hắn rối trí như vậy, làm gì có tâm trạng mà kể chuyện.
“Tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe Hoàng nói sơ qua về tình hình của cô ấy.

Bây giờ chúng ta đi tới bệnh viện xem sao, tôi đưa cô đi.”
Hồng gật đầu, bây giờ việc quan trọng nhất cần phải quan tâm không phải là chuyện gì đã xảy ra, mà là tình trạng của Tâm như thế nào, có nguy hiểm tới tính mạng hay không, còn có thể… an toàn tỉnh lại hay không.
Hai người nhanh chóng đến bệnh viện.

Người vô tình gây chuyện là Diệu đã bị Hoàng đuổi khỏi bệnh viện từ lâu, cứ nghĩ đến người trong lòng đang ở trong phòng cấp cứu chưa rõ sống chết, đầu sỏ gây họa lại không có việc gì ngồi ngay bên cạnh là hắn lại phiền lòng, không muốn nhìn thấy mặt cô ta.
Khi Hồng và Đức đến nơi, hắn vừa ngắt kết nối cuộc điện thoại với Thành.

Để cậu trợ lý vạn năng đó đi truy tìm tung tích của đám người kia là tốt nhất, sau đó hắn sẽ đích thân xử lý.
“Tình hình sao rồi? Vẫn đang phẫu thuật à?”
Đức lên tiếng hỏi.

Hoàng nhìn thấy người anh em của mình đã đưa bạn thân của Tâm đến, khe khẽ gật đầu.
“Hai người đã tới rồi? Cô ấy vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật.”
Thở dài một hơi, nhìn cô gái đi cùng mình vẫn đang mất bình tĩnh, hai bàn tay run rẩy giữ chặt lấy nhau, hỏi tiếp:
“Mọi chuyện là như thế nào? Sao tự nhiên cô ấy lại gặp chuyện được? Liệu có phải…”
Đức không nói hết câu, nhưng cả hai người còn lại đều hiểu ý.

Đơn giản là sợ rằng chuyện bất trắc hôm nay có liên quan gì đó đến những chuyện ngoài ý muốn xảy ra lúc trước.
Dạo gần đây xảy ra quá nhiều vấn đề, không thể không cẩn thận đề phòng.
Biết người anh em đang lo lắng điều gì, Hoàng lắc đầu:
“Không phải, cô ấy đi ra khỏi quán trà, tình cờ thấy bọn lưu manh đang đuổi theo Tô Ngọc Diệu, vì chặn người để Tô Ngọc Diệu chạy đi tìm trợ giúp nên mới bị bọn chúng đánh bị thương.


Tao đã cho người tìm đám lưu manh đó rồi.”
Vậy thì hôm nay cô gặp hoa thuần túy chỉ là tai bay vạ gió, đối tượng của bọn lưu manh đó không phải là cô.
Nghe hắn nói như vậy, Hồng lại lâm vào tự trách.

Cô ấy nghĩ nếu không phải vì mình lỡ hẹn, thì bạn thân cũng sẽ không ra ngoài đúng lúc đó, bây giờ cũng không bị thương như vậy.
“Là tại tôi, đáng ra tôi phải đến đó với cô ấy.

Nếu không phải do tôi lỡ hẹn thì cô ấy cũng không gặp chuyện.”
Loại tai họa như thế này, làm sao có thể trách Hồng chỉ vì nhất thời có việc nên không đến chỗ hẹn được.

Hoàng chỉ lắc đầu:
“Không phải lỗi của cô.”
Đức cũng thở dài, ôm lấy vai Hồng lặng lẽ an ủi:
“Cô đâu có lỗi gì đâu, xảy ra chuyện như vậy là ngoài ý muốn, ai cũng không mong cô ấy bị làm sao.

Không thể nào trách cô chỉ vì không đến chỗ hẹn nên cô ấy mới bị thương được.”
Hồng cũng biết bản thân trong chuyện này không có lỗi gì, nhưng vẫn cảm thấy áy náy với bạn thân.

Tai họa đã xảy ra, tránh cũng tránh không khỏi, Hồng lại không nhịn được nghĩ lại, nếu như lúc đó mình gạt hết mọi việc sang một bên, đến đó ngồi uống trà với bạn thân thì đã khác rồi.
Ít nhất, người nằm trong đó hiện tại cũng không phải là Tâm.
Ánh đèn màu đỏ trên cửa phòng mổ tắt đi, các bác sĩ lục tục đi ra, chuyển Tâm sang phòng theo dõi sau mổ.

Trần Hoàng Nam đi ra cuối cùng.
Ánh mắt sắc bén của người mặc áo blouse trắng đảo qua đảo lại trên hành lang vắng tanh, anh bình tĩnh tháo khẩu trang, lên tiếng hỏi mấy người bên ngoài:
“Ai là người nhà của bệnh nhân Tô Thanh Tâm?”
Ba người ngay lập tức đứng lên, lại gần chỗ bác sĩ.

Hoàng lên tiếng:
“Tôi là chồng cô ấy, bác sĩ cho hỏi tình hình hiện tại của cô ấy như thế nào?”
Nam gật đầu với hắn.
“Ca phẫu thuật rất thành công, hiện tại tạm thời có thể coi như là không nguy hiểm đến tính mạng.


Bệnh nhân vẫn chưa tỉnh nhưng nếu người nhà muốn thăm thì có thể thay đồ đi vào phòng vô trùng.

Có điều…”
Có chuyện gì mà có thể khiến trưởng khoa ngoại thần kinh quyền uy của một bệnh viện hàng đầu trong nước phải ngập ngừng như thế chứ.
Hoàng hít sâu một hơi:
“Không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi, tất cả chuyện khác tôi đều có thể chấp nhận được.”
Lúc này Nam mới nói:
“Khi phẫu thuật phát hiện có một khối máu tụ đè ép dây thần kinh thị giác, vị trí rất nguy hiểm, dễ gây tổn thương nên tạm thời chưa thể tác động thủ thuật.

Tôi nói trước để người nhà chuẩn bị tinh thần, khối máu tụ này có thể sẽ gây di chứng mù tạm thời hoặc mù vĩnh viễn, tùy theo khả năng phục hồi của bệnh nhân.”
So với cái chết, di chứng mù tạm thời hoặc mù vĩnh viễn không tính là gì.

Giữ được mạng sống đã là may mắn lớn lao rồi.

Y bác sĩ đã cố gắng hết sức, hắn đương nhiên không có lập trường trách móc họ.
Vả lại, vẫn còn cơ hội hồi phục mà, đúng không?
Hai mắt Hồng ngấn lệ, hỏi bác sĩ trong nước mắt:
“Vậy… có thể hồi phục không ạ?”
Nam gật đầu:
“Có thể, nhưng cần kiên trì, như tôi đã nói thì có thể là tạm thời cũng có thể là vĩnh viễn, cần phải trải qua nhiều bước đánh giá nữa mới xác định được.

Người nhà nên chuẩn bị tinh thần vì cuộc chiến này có thể sẽ rất lâu dài.”
Đương nhiên, cuộc chiến này cho dù có dài lâu bao nhiêu, cũng không bao giờ có chuyện hắn từ bỏ.

Qua ngày hôm nay, hắn sẽ không cho phép bất kì ai, hoặc bất kì chuyện gì tách hai người ra khỏi nhau nữa.
“Người nhà có thể thay đồ vô trùng để vào thăm bệnh nhân nhé, nhưng tôi kiến nghị là tạm thời không nên vào, tránh gây nhiễm khuẩn không cần thiết.

Dù sao bệnh nhân cũng chưa tỉnh, mọi người nhìn từ ngoài cửa kính là được rồi.”

Ba người cùng gật đầu, cũng quyết định sẽ tạm thời không vào phòng bệnh.
Hoàng đứng ngoài cửa kính phòng theo dõi sau mổ, nhìn Tâm không dời mắt.

Buổi sáng hôm nay trước khi hắn ra khỏi nhà, vẫn còn ăn sáng với cô.

Mà bây giờ cô đã nằm im ở đó, mắt nhắm nghiền, toàn thân bất động.

Trên người có đủ thứ dây rợ nối với các loại máy móc.
“Không biết bao giờ cô ấy mới có thể tỉnh lại…”
Hồng nhỏ giọng nói, tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Hoàng vẫn đang nhìn trân trân vào khuôn mặt người nằm trên giường bệnh trắng toát, không rảnh chú ý Hồng vừa nói gì.
Đức ôm lấy vai Hồng, nói:
“Cô ấy làm người tốt như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì, sẽ sớm khỏe lại thôi.

Đừng lo lắng quá.”
Cả ba người cứ cùng lúc làm tổ trong bệnh viện cũng không phải là điều tốt, Đức thở dài, lại nói:
“Hiện tại thì tạm thời có thể yên tâm là tính mạng của cô ấy an toàn.

Chúng ta nên chia ra trực ở bệnh viện thì hơn.

Nếu lúc nào cũng là cùng lúc ở đây thì cơ thể của cả ba người sẽ không chịu nổi.”
Ba người là thuận tiện tính thêm cả Đức vào.

Trên thực tế thì chì có hai người là Hoàng và Hồng, còn Đức thì chỉ đi theo hỗ trợ người phụ nữ của mình thôi.
Thấy Đức nói có lý, hai người còn lại cũng đồng ý.

Hoàng giành trước.
“Vậy đêm nay để tôi ở lại, hai người về trước đi, nếu có gì tiến triển tôi sẽ gọi cho hai người.”
Có gì tiến triển, ý nói là nếu như Tâm tỉnh lại.
Hồng cũng đồng ý với sắp xếp của hắn, gật gật đầu.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của hắn không hợp thời vang lên trong túi áo.

Hắn có chút không kiên nhẫn, rút điện thoại ra định tắt máy, nhưng người gọi hiển thị trên màn hình lại khiến hắn chọn nghe máy ngay lập tức.
Người gọi là Thành, cậu trợ lý đáng thương chắc hẳn đã biết ông chủ nhà mình đang rối trí, nên gọi điện đến nhất định là có manh mối gì đó.
“Alo, sếp ạ?”

Hoàng ừ một tiếng, trả lời:
“Tôi đây, đã có manh mối gì chưa?”
Quả nhiên là có manh mối.
“Đã tìm thấy đám lưu manh đã hành hung cô Tâm rồi ạ…”
Đám lưu manh này cũng có thể tính là xui xẻo, đuổi theo Tô Ngọc Diệu không ngờ lại bị Tâm bắt gặp.

Để Diệu chạy thoát, trút giận lên người xen vào việc của bọn chúng là Tâm thì lại chọn trúng người của nhà họ Lục.
Bọn chúng không biết Tâm là ai, nên sau khi hành hung người vẫn rất vui vẻ cùng nhau đi ăn uống chơi bời, thuận tiện bàn bạc kế hoạch cho những vụ tiếp theo.
Nếu bọn chúng biết chờ đợi bọn chúng là tương lai đáng sợ như thế nào, đoán chừng sau khi gây án đã trốn chui trốn nhủi như đám chuột cống, đâu có dễ dàng để lại hành tung như vậy.
“Người của chúng ta đã tóm được bọn chúng ở một quán rượu.”
Hoàng nhếch môi cười, nói là cười nhưng không hề có một chút ý cười nào, vô cùng lạnh lẽo.
Bọn lưu manh này xui xẻo tám đời mới gặp phải hắn, nhưng người xui xẻo và vô tội nhất là người trong lòng hắn, vẫn còn đang nằm trong phòng theo dõi kia kìa.
“Nhốt bọn chúng lại, tôi sẽ đích thân “chiêu đãi” bọn chúng.

Đã dám động đến người của tôi, thì phải chuẩn bị tinh thần gánh chịu hậu quả.”
Hắn phải thay cô trả thù, dám đụng đến một sợi tóc của cô, hắn sẽ bắt bọn chúng trả giá gấp năm gấp mười lần như thế.

Để hắn xem, ngày hôm nay, anh Bưu của bọn chúng có dám đứng trước mặt bọn chúng để ngăn cản hành động báo thù của hắn không.
Đối với hắn, bọn lưu manh này chẳng khác gì mấy con sâu bọ, ngày thường liếc mắt qua cũng lười.

Nhưng hôm nay bọn chúng dám động đến Tâm, thì hắn cũng không ngại xắn tay áo lên thay anh Bưu dạy dỗ lại đám sâu bọ.
“Vâng sếp, người của chúng ta đã khống chế bọn chúng, đưa về kho hàng phía Tây thành phố rồi.”
Phía Tây thành phố, cách đây cũng không xa lắm, nếu hắn lái xe qua, cũng chỉ mất tầm mười lăm phút.
Có điều phân chia người ở lại với Tâm cần phải thay đổi rồi.
“Tìm được bọn lưu manh đó rồi à?”
Nghe qua cuộc nói chuyện, Đức nhanh chóng hiểu hai người đang nói gì.

Gia thế như nhau, hoàn cảnh trưởng thành giống nhau, đương nhiên Đức có thể dễ dàng tiếp cận được thế giới của Hoàng.
Hoàng cũng không ngạc nhiên khi người anh em của mình đã nghe ra, chỉ gật đầu.
“Nhờ mày và Hồng ở lại với cô ấy một lúc, tao đi chào hỏi đám sâu bọ đó một tiếng.”
Nãy giờ không lên tiếng, nhưng đến giờ này, Hồng cũng đủ thông minh để hiểu đầu đuôi câu chuyện, gật đầu với hắn.
“Được, anh đi đi, giúp tôi gửi lời chào hỏi đến bọn chúng.

Không thể để bạn tôi dạo qua Quỷ Môn Quan một cách oan ức như vậy được.”.