Không biết Hạng Tư Thành đã đi tới cạnh chiếc trống từ bao giờ.

Anh cầm dùi trống lên ngắm nghía, cười nói: “Các cô cậu không có tay trống, chi bằng để tôi thử xem sao!”
“Nhưng anh Hạng, anh… có biết cái gì là nhịp điệu không?”
Hạng Tư Thành cầm lấy dùi trống, anh cười ha ha: “Nhịp điệu thì không, nhưng lúc ở trong quân đội, tôi thường xuyên đánh trống hành quân, vậy nên cũng biết chút ít về thứ này”.
Tùng!
Tiếng trống vang vọng, âm thanh lan ra bốn phía.
“Đúng là tiếng ồn tạp nham! Ai có thể nói cho tôi biết, vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây không?”
Hạng Tư Thành cong môi cười: “Trùng hợp quá, tôi cũng chỉ biết mỗi bài đó thôi!”
Dứt lời, tiết tấu gõ trống của anh bỗng thay đổi, tiếng trống trở nên lưu loát.

Ánh mắt của những khán giả đang rất bực tức bên dưới thay đổi hẳn, đồng loạt nhìn về phía Hạng Tư Thành.
“Sao tự nhiên tôi lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào thế này nhỉ?”
Thấy thái độ của khán giả thay đổi, đôi mắt của Đào Thiến Thiến sáng rực lên, cô ta mở miệng nói: “Các bạn!”
“Vì tình yêu với nhạc cụ dân tộc, vì sự vinh quang được truyền từ đời này sang đời khác!”
Các sinh viên học nhạc dân tộc gật đầu cái rụp.
Tưng!
Thời khắc ấy, khí thế hào hùng vang vọng sảnh hòa nhạc.
Khán giả nhìn bọn họ bằng ánh mắt chấn động, bên tai như nghe thấy tiếng giáo mác của kỵ binh, mỗi một nốt nhạc đều khiến trái tim người ta rung động.
Nhìn thấy cảnh ấy, các sinh viên nhạc dân tộc kích động không thôi, càng thêm gắng sức biểu diễn.

Nhịp trống của Hạng Tư Thành như tiếng trống trận thúc giục linh hồn của bọn họ, mỗi tiếng trống đủ để làm máu trong người bọn họ sôi trào.
“Đây là nhạc dân tộc sao? Hay quá!”
“Các cậu làm gì thế hả?!”
Thấy các bạn học lần lượt dừng lại, Chu Hiểu toát hết mồ hôi, bèn quát nhẹ một tiếng.

Cậu ta không tin rằng âm nhạc phương Tây mà mình luôn tự hào lại thua nhạc dân tộc.

Gân xanh trên trán phồng lên, tiết tấu đánh ra ngày một nhanh, nhưng chính cậu ta cũng không phát hiện ra rằng mình cũng đã bị ảnh hưởng từ lúc nào chẳng hay.


Bản nhạc piano mà vốn cậu ta nhắm mắt lại cũng có thể đàn được bắt đầu loạn nhịp.
Trong lúc cậu ta chuẩn bị dừng biểu diễn, đột nhiên, tiếng piano du dương lại cất lên, như một con gà trống khôi phục sức sống, một lần nữa ngẩng cao đầu.

Cậu ta mở choàng mắt ra, phù thủy piano Mason đã ngồi bên cạnh cậu ta từ lúc nào chẳng hay, đôi tay như đang làm phép, cây đàn piano phát ra âm thanh vang dội.
“Thầy Mason, thầy…”
Động tác của Mason không hề dừng lại, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Những tiếng ồn ấy quá nham nhở, rất dễ ảnh hưởng tới tiết tấu của các cậu!”
“Nhưng rác rưởi suy cho cùng vẫn chỉ là rác rưởi!”
Sau khi Mason xuất hiện, những nhạc công đỉnh cấp thế giới như ‘cha đỡ đầu của violon’ và ‘bà hoàng ghita’ cũng lần lượt lên sân khấu.

Bọn họ nhận lấy nhạc cụ của các sinh viên nhạc phương Tây, âm thanh vốn đã tắt lịm lại bừng lên trong tay bọn họ.
“Không ổn rồi, bên tai tôi toàn là tiếng ghita điện, tôi quên mất nhịp điệu tiếp theo là gì rồi!”
Người chơi đàn nhị bị loạn nhịp điệu, điều ấy chẳng khác nào kíp nổ, khiến giai điệu của các sinh viên nhạc dân tộc trở nên hỗn loạn.


Chỉ một lát sau, bản nhạc chiến đấu với khí thế bàng bạc lập tức biến thành những âm thanh lộn xộn khó nghe.
Thường ngày được nghe một trong số những người này biểu diễn đã là khó rồi, huống chi hôm nay còn phối hợp với nhau, đội hình như thế này rất hiếm gặp.
“Các người, các người bắt nạt chúng tôi!”
Ai ngờ, mười mấy người đó đều nở nụ cười, không ai tỏ vẻ áy náy gì cả.

Mason xòe tay ra, nói bằng giọng không mấy bận tâm: “Cô nhóc, âm nhạc không có biên giới, cũng vượt qua tuổi tác!”
“Các cô cậu thất bại cũng là điều tất nhiên, bởi vì đứng trước nhạc cụ phương Tây vĩ đại, những thứ gọi là nhạc cụ dân tộc này của các người chỉ là cặn bã mà lũ người cổ đại ngu muội và thiển cận để lại mà thôi!”
----------------------------.