*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở bên này, đám côn đồ nhà họ Vương căn bản không phải là đối thủ của Long Thiên Tiếu.
Long Thiên Tiếu ra tay tàn nhẫn, sau khi anh làm mấy người bị thương nặng, tất cả đám côn đồ nhà họ Vương không dám tiến lên trước.
Đùa gì chứ, người này quả thực là ma quỷ, rất nhiều người vây quanh tấn công, anh ta cũng không lùi lấy một bước, chỉ cần là người tiến tới gần anh ta đều phải ngã xuống đất, còn bị thương rất nặng.
“Rắc! Bốp!”
Long Thiên Tiếu nắm lấy cánh tay của một tên côn đồ, như thể thứ anh tóm lấy không phải là một cánh tay mà là một cây mía vậy, sau khi vặn lại thì nghe thấy một tiếng thét chói tai.
“A!”
Tiếng la hét vang vọng khắp nhà hàng, ai nhìn thấy cảnh này cũng đều kinh hãi, quá dã man, anh bạn này là một kẻ tàn ác thực sự, không chỉ có sức mạnh đáng kinh ngạc mà còn rất tàn nhẫn.
Những người đã từng giao chiến với Long Thiên Tiếu, về cơ bản chỉ cần ngã xuống đất liền không thể đứng dậy được nữa.
Có thể thấy, Long Thiên Tiếu ra tay nặng như thế nào.
Mấy tên côn đồ còn lại thấy cảnh này đều do dự, tình thế trước mắt rất rõ ràng, căn bản là ai bất chấp tiến lên trước thì sẽ phải chết, súng bắn chim đầu đàn, ai cũng không muốn chết trước mặt ai.
“Người anh em, mạnh đó, đúng là đàn ông!”
“Chậc chậc chậc, nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi!”
“Đáng sợ, người anh em này có biết võ không? Thật kinh khủng”.
Đám đông vây quanh xem rì rào tán thưởng, đám côn đồ của nhà họ Vương càng nghe những lời bình luận như vậy càng thêm tuyệt vọng. Bọn họ nhìn về phía Long Thiên Tiếu, ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi, như thể người đàn ông trước mắt không phải là người mà là yêu quái vậy.
Loại sợ hãi đó, xuất phát từ trong đáy lòng.
“Còn có ai muốn tìm đường chết không?”
Trong ánh mắt của Long Thiên Tiếu mang theo sát khí ngập trời, lạnh lùng nói. Nếu là 5 năm trước, trong đám côn đồ nhà họ Vương này, tuyệt đối không có ai có thể sống sót trở về.
Chỉ là hiện tại không phải 5 năm trước, bây giờ Long Thiên Tiếu cũng không phải là Long Thiên Tiếu của 5 năm trước.
Ngay khi lời nói khiêu khích của Long Thiên Tiếu phát ra, đám côn đồ đó càng thêm sợ hãi.
“Tôi đếm đến ba, nếu các người không đi thì đừng mong có cơ hội nữa”.
Ánh mắt Long Thiên Tiếu lạnh lùng nhìn đám côn đồ nhà họ Vương, nói với giọng điệu lạnh như băng, khi bọn họ nghe thấy lời nói đó, dây thần kinh căng thẳng lập tức được thả lỏng, Long Thiên Tiếu vừa nói xong, bọn họ liền chạy tán loạn.
“Hừ, rác rưởi nhà họ Vương, nuôi một đám người giống như chó vậy!”
“Giống chó? Anh đang xúc phạm loài chó sao? Bọn họ còn không bằng một con chó ấy, nhát như thỏ đế”.
“Ỷ thế hiếp người, ỷ mạnh hiếp yếu, nhà họ Vương xong rồi, thật đáng xấu hổ”.
“Đáng đời, kiểu này vấp phải đinh rồi”.
Đám người thấy vậy thì bàn tán xôn xao, ở thành phố Lâm Giang, danh tiếng của nhà họ Vương vốn dĩ đã chẳng ra làm sao cả, sau chuyện lần này, thanh danh của nhà bọn họ lại càng xuống dốc không phanh. Ít nhất, mọi người ở đây đều đã quá rõ ràng về chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Người nhà họ Vương chạy tán loạn, lúc này, Thái Thắng Mai cũng đang trà trộn ở trong đám người, muốn lén lút rời đi.
Con quỷ nghèo hèn họ Long này quả thực là ma quỷ, và bây giờ bà ta phát hiện ra rằng mình không đủ khả năng để chọc tới.
Nhưng hiện tại mới tỉnh ngộ hiển nhiên đã quá muộn.
Không biết từ khi nào, Long Thiên Tiếu đã đến trước mặt và chặn đường bà ta.
“Cậu… cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, tôi là người nhà họ Vương, cậu không thể động vào tôi! Còn có, chồng tôi sắp đến rồi, nếu tôi mà xảy ra chuyện bất trắc, anh ấy nhất định sẽ không tha cho cậu đâu”.
Thái Thắng Mai có quá nhiều lý do để đưa ra, bà ta chỉ có thể nói ra những lời này, nhưng khi Long Thiên Tiếu nghe xong, vẻ mặt của anh vẫn không thay đổi, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa.
“Sự thật đã chứng minh, nhà họ Vương chỉ là một đám vô dụng mà thôi, bây giờ nhà họ Vương không cứu được bà nữa đâu, một người phụ nữ ngu ngốc như bà đã quá đủ rồi”.
“Đúng vậy, không phải là bà ta không muốn sống, mà là não có vấn đề”.
“Nếu đầu không có vấn đề có thể cả ngày nói người khác là lũ quỷ nghèo hèn sao?”
Mọi người thấy vậy bàn tán xôn xao, chỉ chỉ trỏ trỏ, tất cả đều có chút mong đợi, bọn họ muốn xem Long Thiên Tiếu xử lý đám người được coi là người nhà họ Vương này như thế nào.
“Chồng bà là cái thá gì, cho dù nhà họ Vương thì cũng đã sao? Bà có thể đi hỏi thăm nghe ngóng xem nhà họ Tôn và nhà họ Quách biến mất như thế nào, một gia tộc cho dù có lớn đến đâu đi chăng nữa thì vẫn luôn có thể khiến cho tất cả mọi người trong đại gia tộc chết sau một đêm”.
Long Thiên Tiếu đứng trước mặt Thái Thắng Mai, nói bằng giọng điệu lạnh như băng, lời nói của anh không chút cảm xúc, giống như một cỗ máy tàn nhẫn vậy, giọng nói không chút dao động truyền vào tai Thái Thắng Mai khiến bà ta cảm thấy ớn lạnh.
“Cậu…”
Bởi vì sợ hãi, lúc này, Thái Thắng Mai cũng không biết phải nói cái gì, bởi vì bà ta phát hiện, dường như bà ta nói gì cũng không có tác dụng nữa, con quỷ nghèo hèn trước mắt căn bản là một kẻ điên không sợ trời không sợ đất.
“Bởi vì mẹ tôi nghèo, cho nên bà cảm thấy bà ấy yếu đuối, cảm thấy rằng cho dù bà có tát bà ấy cũng không dám đánh lại đúng không?”
Long Thiên Tiếu chất vấn, cho dù anh nói bằng giọng điệu bình thản, nhưng khi Thái Thắng Mai nghe vào lại khiến trái tim bà ta không ngừng run rẩy và bồn chồn.
“Tôi…”
Thái Thắng Mai bị ánh mắt của Long Thiên Tiếu dọa cho sợ, khí thế kinh người của anh khiến bà ta phải lùi về phía sau.
“Long Thiên Tiếu tôi, chính là con quỷ nghèo hèn trong miệng của bà. Hãy nhớ kỹ, trên thế giới này, có một số con quỷ nghèo hèn mà bà không thể chọc tới được”.
Long Thiên Tiếu đứng trước mặt Thái Thắng Mai, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói.
“Ai, rốt cuộc là ai dám động đến vợ tôi?”
Đúng lúc này, bên ngoài nhà hàng vang lên một tiếng gầm như sấm, nghe thấy âm thanh này, trong mắt Thái Thắng Mai lóe lên một tia hy vọng.
“Cậu xong rồi, chồng tôi đến rồi! Ha ha ha… con quỷ nghèo hèn, cậu chính là một con quỷ nghèo hèn, xem chồng tôi xử lý lũ người các cậu như thế nào, không phải thân thủ cậu rất tốt sao? Đợi lát