Trần Tư Hoàng bước từng bước lên trên lôi đài, bước chân anh ta vững vàng, nện bước có lực.

Chỉ là, trên mặt anh ta hơi khác thường, biểu cảm có chút kỳ lạ, như cười như không.

Trong mắt anh ta vì quá ứ máu mà giăng đầy tơ máu, thoạt nhìn khá dữ tợn.

Hơi thở của anh ta hoàn toàn không có sự lâu dài mà một võ giả nên có, dồn dập, hỗn loạn, giống như tốc độ hít không khí của mũi không theo kịp tốc độ tiêu hao oxy của cơ thể.

Trạng thái này của Trần Tư Hoàng, tuy rằng thoạt nhìn rất không bình thường, nhưng cũng tăng thêm mấy phần khí thế cho anh ta.


Trên khán đài có người cẩn thận phát hiện ra sự thay đổi của Trần Tư Hoàng, mọi người bắt đầu bàn tán:
“Này, nhìn thấy không, Trần Tư Hoàng này hơi không bình thường, chẳng lẽ là uống thuốc kích thích à?”
“Không thể nào, uống thuốc kích thích cũng không rõ ràng như vậy chứ!”
“Sao có thể, chắc chỉ là tâm trạng quá phấn khích mà thôi!”
“Đúng vậy, nhà họ Trần của người ta là một dòng tộc lớn như vậy, sao có thể làm những chuyện đó chứ.


“Đúng thế, kể cả chúng ta không tin người của nhà họ Trần, thì cũng phải tin Trần Cơ Hành chứ!”
“Nhân vật danh tiếng số hai ở Thục Châu còn đang ở kia, sao nhà họ Trần có thể xài loại mánh khóe này được?”
!
Một góc khán đài, ông cụ Kỷ nhìn Trần Tư Hoàng trên màn hình lớn lẩm bẩm nói: “Lão già Trần, ông đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy rồi, sao lại không cố nhịn thêm mấy tháng này nữa chứ?”
Lúc này, Giang Hạo Dương vẫn luôn đợi ở bên cạnh ông ta thấy ông cụ lầm bầm lầu bầu, có chút tò mò ông cụ Kỷ nói gì.

Có điều, lúc này ông ta tò mò chuyện thắng thua của hai người trên lôi đài kia hơn.

Ông ta cung kính hỏi: “Ông chủ Kỷ, thằng nhóc nhà họ Trần kia vừa nhìn đã biết là giở trò mánh khóe gì rồi, thực lực chắc chắn sẽ có thay đổi.


“Dưới tình huống này, ông nghĩ là hai người trên đài này ai sẽ thắng?”
Ông ta rất nể phục ánh mắt của ông lão trước mắt này, trong khi ngay từ đầu không ai coi trọng Ngô Đình Khải, chỉ có ông lão này là cảm thấy Ngô Đình Khải không đơn giản.


Bây giờ tình hình trên đài đã xảy ra thay đổi, liệu rằng ánh mắt của ông lão này có chuẩn xác như cũ hay không?
Ông cụ Kỷ nhìn Giang Hạo Dương đang tò mò, cười ha hả nói: “Có thay đổi sao?”
“Vẫn như cũ!”
Có thay đổi không ư?
Chiến đấu với một siêu cao thủ cấp bậc Võ Đế, kể cả có túm cả nhà họ Trần lại, cũng không làm gì được người ta.

Giang Hạo Dương nghe thấy lời này, trong mắt phủ kín mờ mịt.

Vẫn như cũ?
Cái gì vẫn như cũ?
Vẫn là một chiêu hạ gục chớp nhoáng ư?
Không thể nào!
Thằng nhóc nhà họ Trần kia vừa nhìn đã thấy là không bình thường!
Lúc người nhà họ Trần kia đụng vào vai Trần Tư Hoàng một cái, rõ ràng Trần Tư Hoàng đã lén lút hành động.

Giữa hai người này, chắc chắn có mờ ám.

Điều này chứng tỏ, nhà họ Trần đã ra chiêu!
Nhà họ Trần mà ra tay, chắc chắn là sát chiêu!
Người trẻ tuổi tên là Ngô Đình Khải kia, nhìn qua chưa đến ba mươi tuổi, chắc chắn không phải là Võ Vương.


Mà bản thân Trần Tư Hoàng đã có sức mạnh cấp Tông sư võ đạo, hơn nữa vừa rồi còn giấu sát chiêu, người thanh niên này gặp nguy rồi!
Ngô Đình Khải, rất khó thắng!
Đúng lúc này, Giang Hạo Dương lại đột nhiên phát hiện bầu không khí xung yên tĩnh hơn.

Lại lần nữa?
Giang Hạo Dương vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn, sau khi nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, ông ta ngây người!
Ông ta ngơ ngác mà há miệng, trong miệng đủ để nhét được một quả trứng vịt nữa!
Trên màn hình, Trần Tư Hoàng vốn đang hùng hổ lại không thấy đâu, chỉ còn lại một mình Ngô Đình Khải đứng ở giữa lôi đài.

Mà Trần Tư Hoàng hung hãn, lúc này lại giống như một quả bóng cao su bay lên trời.

Cái gì vậy?
Lại hạ gục chớp nhoáng ư?
Giang Hạo Dương điên cuồng hò hét ở trong lòng: Người đàn ông tên là Ngô Đình Khải này, chẳng lẽ không có giới hạn tối đa sao?
Gặp ai là hạ gục chớp nhoáng, dựa vào đâu lại dễ dàng như vậy?
Trần Tư Hoàng này, chính là tân binh ưu tú thứ sáu của Hoa Hạ trên bảng tân binh ưu tú đó!.