Chương 2129

“Không đi đâu.”

“Tại sao? Tối thì cậu bận gì chứ?”

“Mình muốn đi hẹn hò!”

Thẩm Quân Sơn im lặng, giơ tay tát vào miệng mình. Cho chừa cái tật hỏi này!

Bảy giờ bốn mươi, mọi người lần nữa tập trung. So với tập huấn ban ngày, buổi tối liền dễ hơn rất nhiều. Các nữ sinh viên đều gội đầu sẵn cả, trong không khí vấn vương hương dầu gội thơm ngát thuần khiết.

Lý Lan Hoa cũng gội đầu sạch sẽ nhưng không phải giống những sinh viên khác đuôi tóc lay động không ngừng mà tóc cô lại xa ra thành từng sợi mềm mại. Thời điềm đi ngang qua người đàn ông cao lớn kia, đối phương làm như lơ đãng va nhẹ, sau đó khẽ khàng ôm cô vào lòng, trong tích tắc liền buông ra.

Hơn mười phút sau, hết thảy đều tập trung đầy đủ. Sinh viên dùng mũ lót, ngồi bệt xuống đất, các huấn luyện viên cũng hệt như vậy. Trong đám người, Lý Lan Hoa nhìn thấy Trần Văn Sáng chậm rãi bước đến ngồi ở giữa, bên trong lộ ra một món đồ giữ ấm màu hồng. Ban nấy là cô đã lén lút đưa cho anh.

Đêm nay là buổi nói chuyện của Trần Văn Sáng. Bên trong bình giữ ấm là nước táo đỏ, bởi cô lo lắng anh sẽ vì nói nhiều mà cổ họng trở nên khô rát.

Buổi nói chuyện nhanh chóng bắt đầu, không giống với hôm qua huấn luyện viên thao thao bất tuyệt mà ngược lại Trần Văn Sáng nói vô cùng ngắn gọn, †âầm năm đến sáu phút là cùng.

Mọi người ngồi xung quanh, đặc biệt là các bạn nữ đều mong muốn anh có thể nói nhiều hơn. Lý Lan Hoa ngồi lẩn giữa mọi người, thoảng qua suy nghĩ.

Từ khi biết đối phương đến nay, anh lúc nào cũng trầm mặc ít nói, tích chữ hơn vàng, dường như chỉ khi nào ở với cô anh mới nói nhiều đến thế.

Nghĩ đến việc ở khu vực xảy ra thiên tai anh nghiêm khắc răn dạy mình, cô lại thấy ngọt ngào biết bao. Sau khi Trần Văn Sáng kết thúc phần nói chuyện, theo quy trình cũ chiếu về hình ảnh giáo dục trực quan về chủ nghĩa yêu nước.

Mặc dù màn ảnh đã bắt đầu di chuyển nhưng rất nhiều cô gái không chịu xem mà ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại trên người Trần Văn Sáng. Anh ngồi yên tại chỗ, đường nét gương mặt đầy cuốn hút, đôi mắt đẹp đế toát lên vẻ lạnh lùng. Cho dù giống như pho tượng chẳng hề hé môi cũng thu hút ánh nhìn đến từ vô số người.

“Tổng huấn luyện viên thật đẹp trai mài”

“Hormone nam tính tỏa ra mãnh liệt quá rồi!”

“Đột nhiên muốn hẹn hò, không biết có thể cùng tổng huấn luyện viên bắt đầu nói chuyện yêu đương hay không đây!”

Nghe các bạn học nữ xôn xao bàn tán, Lý Lan Hoa siết chặt áo khoác, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy kinh khủng. Thật muốn xông lên, ôm chặt lấy Trần Văn Sáng, giấu đi cái người đàn ông này! Tuyệt đối không cho ai nhìn hết!

Không được, phải che kín hết tất cả mọi thứ mới yên tâm! Tối hôm qua mọi người xem đều ngáp ngắn ngáp dài, hôm nay nhất là sinh viên nữ đều hào hứng không thôi. Thời điểm giải tán, vài sinh viên nữ táo bạo rốt cuộc không kiềm chế được, bèn chuẩn bị nước suối, chạy đến chỗ Trần Văn Sáng.

“Tổng huấn luyện viên, thời tiết hôm nay rất nóng. Tổng huấn luyện viên có muốn uống nước không?”

Mẹ kiếp! Vừa mới đứng lên, Lý Lan Hoa liền bị mấy lời này dọa suýt ngã dúi dụi. Cô thật muốn rủ Thẩm Quân Sơn xử lý những người này, quay qua quay lại thì bọn họ đã chạy đến trước mặt người đàn ông của cô, ra vẻ lấy lòng rồi.

Trần Văn Sáng nhàn nhạt lắc đầu.