Hắn lủi thủi ra về...
Nó ở trong phòng, tèm lem nước mắt. Ken thấy vậy liền dỗ dành:
- Thôi nào, ngoan đi! Không khóc không khóc!
Nó bất giác khóc òa lên, mặt úp vào lồng ngực rắn chắc của Ken. Thoáng chốc, áo Ken đã được "tắm" nước mắt. Còn Kin, anh hiểu nó đang rất buồn nên mới làm vậy thôi. Anh ngồi gọt hoa quả...
Sau 1 thời gian, nó nín khóc, thở hậm hệch ( xin lỗi bà con ta không biết tả như nào cả)rồi cầm nguyên trái táo lên gặm.
Ken và Kin thì...không còn biểu cảm nào khác...ĐƠ...
Oh My God, nó...là người bệnh sao???
- Nhó nhiện nhì nhợ? ( có chuyện gì zợ?)_ Nó vẫn nhai nhồm nhoàm vừa "lói"
- À không, chỉ là...thấy em hơi khác người tí thuôi. Người đâu ốm mà vẫn "ăn ngon" được..._ Ken nhăn nhó nói
- Ô hay nhợ...ợ...ăn thì mới nhanh khỏi được chớ! Anh không nghe các cụ nói câu: Ốm ăn rau, đau ăn hoa quả hả??_ Nó tỉnh bơ nói
- Khụ...ahahahaha..._ Cả 2 anh cười nắc nẻ, bò lăn cả ra nhà
- Ô...2 người này...đúng là khác người mà!_ Nó tròn xoe mắt
* gật đầu lia lịa/ vì không nói được gì, mồm để cười rồi mà!/*
____Quay lại với hắn nha____
Hắn đang đi tìm trăm phương ngàn kế để làm nó hạ hỏa. Vì sao ư? Hắn cũng không biết chứ đừng nói đến tác giả!
- Làm sao đây làm sao đây???
Hắn loanh quanh trong nhà, đi đi lại lại, đứng ngồi không yên, quên ăn mất ngủ, ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa ( á á ta lạc đề mất rồi, hì tại đi sâu quá)...để tìm ra cách, cuối cùng hắn đã "hạ quyết tâm":
- Hừ! Đẹp trai không bằng chai mặt, huống gì mình đã đẹp trai rồi, chỉ còn thiếu cái...Chai...chai mặt nữa thôi! Haizzz...vì cô ấy, bỏ cái " tôi" qua 1 bên, rồi...tính sổ sau...
Lầm bầm 1 lúc, hắn đi xuống nhà bếp...
- Dì Hạnh làm cho con trà gừng đi!
Dì Hạnh là đầu bếp nhà hắn, tính tình hiền dịu lại nấu ăn rất ngon nên hắn hết mực quý trọng. Bà lo lắng hỏi:
- Cậu chủ bị sao à? Có không khỏe ở đâu à mà sao...
Hắn mỉm cười trấn an bà:
- Con không sao. À mà dì dạy con làm luôn đi! Khỏi phải phiền đến dì!
Bà cười hiền, hỏi:
- Cậu làm cho ai à?
- Dạ..._ Hắn gãi đầu ấp úng
Dì Hạnh mỉm cười, đã 3 năm rồi, 3 năm rồi chưa thấy cậu chủ cả bà có cái "biểu cảm, thái độ" biết quan tâm lo lắng cho ai cả. Bà thầm nghĩ ai mà có thể làm 1 người vốn kiêu căng ngạo mạn như cậu chủ nhà họ Dương phải tận tay đi làm nước gừng cho uống, thậm chí Hoàng Yến còn chưa bao giờ nữa là...
- Cậu chủ, trước tiên...##$%^&#$@_ Dì Hạnh vừa làm vừa giảng giải cho thiếu gia bên kia cách làm này nọ...
Bên này, cậu chủ duy nhất của nhà họ Dương đang hí húi làm, trông có vẻ...vụng về lắm aa
- Cậu chủ, không phải, nó thế này!_ Dì Hạnh nhẹ nhàng nhắc nhở
- À..dạ dạ..._ Hắn gật đầu lia lịa
___30 phút sau___
Thành quả của hắn, cuối cùng cũng xong. Hắn nhìn vào "ly trà gừng" của mình, nuốt khan một tiếng, rồi quay ra nhìn dì Hạnh. Dì Hạnh còn đang đơ ra với "thành quả" của hắn. Haizz....cậu chủ ơi là cậu chủ, ở mặt nào cậu cũng hoàn hảo hết, nhưng cái khoản nấu ăn này thì...quá tệ! Phải nói là như thế!
- Cậu..cậu chủ..._ Bà há hốc miệng
Hắn gãi đầu, lí nhí nói:
- Hì...dì Hạnh, con mới tập làm mà! Hì...dì dạy con làm lại nha!
Bà lắc đầu nhìn thiếu gia của mình, rồi lại truyền dạy "bí quyết" làm nên cái thứ "đặc sắc" mà đứa trẻ con lên 8 nó cũng làm được này...
Nguyên ngày hôm đó, hắn hí húi hì hụi ở dưới bếp. Chưa bao giờ hắn phải làm như thế này...haizz...
___________Sáng hôm sau____________
Nó KHÔNG ĐI HỌC!
Điều đó làm hắn vừa lo lắng vừa...vui mừng. Ấy ấy đừng hiểu lầm, mừng vì hắn còn nguyên cả ngày để tập nấu ăn cho nó mà! Không lo không lo!
Ken vỗ vai hắn, từ từ nói:
- Em ấy chiều nay sẽ xuất viện, mày biết nên làm gì rồi chứ?
Ken nói ra những điều này cốt chỉ muốn hắn làm lành được với nó. Chứ để tình trạng này, muốn nhìn nó cười cũng khó!
- Tao biết rồi!_ Hắn thở 1 hơi dài nói
- Ừ hủm..._ Kin chạy đến, chen vào giữa 2 người.
Hắn xách cặp lên, rồi vỗ vai Kin:
- Hôm nay xin cô cho tao trống tiết, tao có việc!
Hai anh Kin và Ken tuy không hiểu gì nhưng vẫn gật gật đầu:
- Ừ ừ!!
Nói rồi hắn chạy về nhà...
-----Nhà hắn-----
- Dì Hạnh ơi dì Hạnh!_ Tiếng hắn vang lên từ ngoài cổng
- Cậu chủ gọi tôi?!_ Dì Hạnh tưởng có chuyện gì nên hớt hải chạy ra
- Dạ...dì dạy con..nấu ăn nữa nha!_ hắn lí nhí
Dì Hạnh...lần thứ 2 bất ngờ trước câu nói của hắn. Này nhé! Hôm qua, bảo dạy pha trà, hôm nay, bảo dạy nấu ăn. Ý gì đây? Người mà làm hắn điên đảo học mấy cái thứ mà hắn cho là "vớ vẩn" trước kia ắt hẳn là con dâu tương lai của nhà họ Dương. Càng nghĩ, bà càng thấy tò mò về cô gái bí ẩn này, người có thể khiến cho cậu chủ vốn không coi ai ra gì v.v...nhà bà lại phải vác mặt đi dỗ dành làm đồ ăn cho. Quả là..quả là hiếm à nha!
- Vâng, cậu chủ vô đây!
Nói xong, bà và hắn cùng đi vào bếp. Tiếng nói của dì Hạnh và tiếng cắt thái, xào nấu leng ceng...
-----Ăn trưa xong, tiếp tục công việc tìm tòi học hỏi------
Bữa tối đã dọn, thành quả hôm nay...là hắn làm hết đó!
Dì Hạnh gật gù hài lòng, gì chứ tệ thế nào qua tay bà thì cũng trở thành chuyên nghiệp hết. Điển hình là hắn chẳng hạn. Mới 2 ngày trước, chẳng thèm đụng vào cái xoong cái chảo, vậy mà hôm nay đã thành 1 người thông thạo hết những món ăn đơn giản. Bà xứng đáng là 1 đầu bếp hạng nhất của đất nước này, chẳng qua vì bà và gia đình hắn rất thân nên bà tình nguyện về làm đầu bếp cho nhà hắn. Bà rất vui được làm công việc này, mà thôi không dài dòng nữa, thèm ăn quá nè!
- Cậu chủ! Cậu học rất nhanh! Không hổ danh là thiếu gia Dương Hàn Phong mà!_ Dì Hạnh vừa ngồi xuống vừa cười
- Không phải đâu mà dì! Công của dì dạy con đó thôi!!_ Hắn cũng ngồi xuống bàn ăn
- Được rồi! Ăn đi, để tôi nếm thử!
- Dạ, sẵn sàng!_ hắn hồi hộp nói
/ bà gắp 1 miếng sườn chua ngọt lên, cho vào miệng nếm thử, thời gian như ngưng đọng. Hắn hồi hộp quan sát từng cử chỉ của bà/
______Hết chap 19_____