Tần Bát Phương vừa mới mất, nhưng chưa đầy một trăm ngày Đào phủ đã phái mỹ nam Hựu Khoan đến cửa nhà với lý do là "chúc mừng".

Đúng là động cơ hèn hạ!

Kẻ nào đã nghĩ ra hành động tàn ác như vậy?

Muốn cắm sừng Tiêu Lâm hả?

Tân Phượng Uyển nhìn Tiêu Lâm kiểu gì cũng không vừa mắt, bây giờ một nam tử đẹp trai như minh tinh điện ảnh lại đến đây, nàng làm sao mà chịu được

nhiệt?

Đúng là đám tiện nhân này vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Dùng chiến thuật cứng rắn không được nên giờ đổi phương pháp mềm dẻo sao?

Bắt đầu từ mối quan hệ vợ chồng, làm thế nào để làm tan rã mối quan hệ giữa Tiêu Lâm và nhà họ Tân? Như vậy sẽ khiến nhà họ Tân dễ bị hạ gục hơn?


Nhưng bất luận là cứng hay mềm, đã tìm đến cửa rồi thì Tiêu Lâm sẽ tiếp hết! Tiêu Lâm đi tới sảnh chính, liếc mắt liền nhìn thấy Hựu Khoan.

Y cao một mét tám, tuy cao lớn nhưng dáng người dong dỏng, làn da trắng như phát sáng, thực sự khác biệt với những gã đàn ông thô kệch bình thường.

Điều khác biệt so với tưởng tượng của Tiêu Lâm là Hựu Khoan trông không giống một thiếu niên hay được các phú bà bao nuôi. Lông mày và đôi mắt sâu thoáng nét u buồn, thậm chí có chút lãnh đạm.

Ở thời hiện đại, đây chính là một minh tinh hàng đầu! Chẳng trách hôm nay Đào phu nhân lại không vui, cả ngày tìm cớ chọc ngoáy

'Tân Phượng Uyển. Một mỹ nam như Hựu Khoan bị điều đi mất, nếu Tiêu Lâm mà là Đào phu nhân thì cũng muốn khóc một dòng sông.

'Tân tướng quân và Đào Tật đang nói chuyện, Hựu Khoan đứng cạnh họ.

Cảm nhận được Tiêu Lâm đ ến, Hựu Khoan chăm chú nhìn hắn, nhìn đến nỗi ánh mắt đó như sắp xuyên thủng người Tiêu Lâm.

Thời xưa, kép hát trong gánh kịch bị coi là tầng lớp hạ lưu thấp kém, bị mọi người coi thường.

Nhưng trong thế giới của Tiêu Lâm, họ là những diễn viên, nghệ sĩ. Họ hiểu biết sâu sắc tâm lý và cảm xúc của con người nên mới có thể thể hiện được bản chất của các nhân vật trong vở kịch.

Trên đời này có hai loại người không thể coi thường. Loại thứ nhất là người có tiền tài, quyền lực. Loại người này có thể hô mưa

gọi gió, đổi trắng thành đen. Nếu không cẩn thận sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống đến nỗi không còn xương.

Loại thứ hai là những người hiểu biết sâu sắc lòng người và hiểu rõ bản chất con người. Loại người này bình thường thoạt nhìn bình tĩnh vô hại, nhưng vào thời điểm mấu chốt, nếu hắn đột nhiên trở mặt đâm người khác một nhát thì kẻ bị đâm thậm chí vẫn còn ù ù cạc cạc, chết mà không rõ nguyên nhân.

Diễn viên, nghệ sĩ, nhà văn hoặc những kẻ hành tẩu giang hồ nhiều năm thuộc loại sau.


Những người khác coi thường nghề nghiệp của Hựu Khoan, nhưng Tiêu Lâm đối xử với y một cách thận trọng và lịch sự.

Tiêu Lâm chủ động chào Hựu Khoan, y đáp lại một cách bình thản, lời nói và hành động đều kiêu ngạo và xa cách.

Nghệ sĩ đều là như vậy, họ cảm thấy trên đời ai cũng say còn mình thì tỉnh, không ai khác có thể hiểu được thế giới nội tâm của mình.

Đào Tật ngược lại vô cùng nhiệt tình: "Tiêu đại nhân đến rồi". Vô duyên vô cớ vồ vập như vậy, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ cướp. "Hạ quan bái kiến Đào đại nhân".

Tiêu Lâm cười mà như không cười, không biết Đào Tật này là do kẻ nào gửi tới? Thừa tướng? Ngụy giám quốc? Chu vương phi? Hay là Dương Lạc?

Hắn có quá nhiều kẻ thù, thật khó để đoán được.

Tiêu Lâm có đoán thế nào cũng không đoán được đây là món quà của Ngụy Thanh.

Đoàn kịch này được Ngụy Thanh giao cho Đào Tật để phục vụ mục đích giải trí.

Giờ đây, theo lệnh của Ngụy Thanh, Đào Tật bất đắc dĩ phải từ bỏ tình yêu với môn nghệ thuật này và giao đoàn kịch mà mình đã nuôi dưỡng suốt ba năm tới Tần phủ. Trong lòng Đào Tật đau như xé.


Không phải Đào Tật tham lam sắc đẹp của mấy kép hát trong đoàn kịch mà là phu nhân của hắn ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để nuôi dưỡng đoàn kịch suốt bao. năm qua. Nếu đoàn kịch này được biểu diễn ở bên ngoài, một vở kịch cũng có thể thu được trăm lượng vàng. Bình thường Đào Tật nhờ đoàn kịch này mà kiếm được rất nhiều tiền, bây giờ con gà đẻ trứng vàng này không còn nữa, hắn ta có thể không đau lòng sao?

"Đào đại nhân, thật xin lỗi đã làm gián đoạn câu chuyện của ngài và nhạc phụ ta. Nhưng có một việc, e rằng phải nhờ Đào đại nhân ra mặt giải quyết".

Tần tướng quân cau mày: "Có chuyện gì để lát nói".

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề", Đào Tật - người đàn ông ngoài ba mươi tuổi có khí chất và phong thái nhã nhặn, nói: "cô gia của Tân phủ có chuyện muốn thương lượng với ta là vinh dự của Đào mỗ. Không biết Tiêu đại nhân có việc gì?"

Đôi mắt của Đào Tật rất sáng, tràn ngập ánh sáng nhân từ giả tạo. "Ta cần đại nhân giúp trả tiền!"

Tiêu Lâm rút ra một tờ biên lai năm vạn lượng.

'Tân tướng quân và Đào Tật không hẹn mà cùng nhau đóng băng mất mấy giây.

Lần này, đôi mắt của Đào Tật càng sáng và lấp lánh hơn, nhưng là do hắn ta sắp khóc tới nơi.