"Nhưng, vương gia... Ngài và Tiêu Lâm không phải là bằng hữu tốt sao? Trước. kỳ thi Đình, hai người thậm chí còn uống rượu cùng nhau".

Khi Thi Si qua đời, Ngụy Thanh kế thừa tước vị vương gia chứ không còn là quận vương như trước nữa. Giờ y đã là chủ nhân của châu Bạch Lộ.

Đại Ngụy có bảy châu, thuộc về các vương gia khác nhau, tương đương với các vùng đất phân phong ở Hoa Hạ cổ đại.

Châu Bạch Lộ gần kinh thành nhất và là lãnh địa của Thi Si. Nơi này có đất đai màu mỹ, núi non hữu tình, nước trong vắt, tài nguyên khoáng sản phong phú, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hoà.

Là vương gia của châu Bạch Lộ, Thi Si là một quý tộc cao quý và hiển hách, nhưng lão ta lại chết trong tay một kẻ vô danh tiểu tốt. Điều đó khiến Nguy Thanh không phục.

Trước kia y quả thực đặc biệt coi trọng Tiêu Lâm, nhưng y không bao giờ nghĩ tới việc Tiêu Lâm trở thành Trạng nguyên rồi lại lựa chọn đi đến phủ hộ vệ. Y kết thân với một kẻ vô dụng như vậy thì có ích gì!

Quan trọng hơn, tại đám tang của Tần Bát Phương, Tiêu Lâm bị Tân phu nhân tát vào mặt giữa thanh thiên bạch nhật, vậy mà hắn hoàn toàn không có chút ý chí phản kháng nào!


Một đấng nam nhi mà lại không có tiền đồ rộng mở trong triều đình, lại bị một người đàn bà ức hiếp như vậy thì ra thể thống gì?

Đừng nhắc tới mối giao hảo của y và Tiêu Lâm trước đây làm gì, nghĩ lại đúng là hạ thấp thân phận và địa vị của Nguy Thanh!

Hơn nữa, thù giết cha không đội trời chung! Đám quý tộc đúng là không bao giờ chịu nói đạo lý.

Ngụy Thanh oán hận Tiêu Lâm vì đã giết phụ thân mình, nhưng y không bao giờ nghĩ rằng phe phái của phụ thân mình đã giế t chết Tân Bát Phương, Văn Hàn và cả Dịch Vô Lý - vị huynh đệ mà Tiêu Lâm quan tâm.

Trong lòng quý tộc, mạng sống của bọn họ mới gọi là mạng sống, còn mạng sống của kẻ khác chẳng là gì, chỉ là một quân cờ.

Vì vậy, khi quân cờ Tiêu Lâm không còn sử dụng được và trở nên khó bảo, Ngụy Thanh quyết định sẽ loại bỏ hẳn.

Tiêu Lâm thì phổi bò cho rằng Ngụy Thanh là người thấu tình đạt lý, dù sao trước kia bọn họ cũng thân thiết, Ngụy Thanh còn lo lắng cho an nguy của hắn. Lý Mục nhắc nhở hắn rằng có thể trong lòng Nguy Thanh căm hận hắn nhưng Tiêu Lâm không hề để tâm.

Hắn không những không quan tâm mà còn đắm chìm trong niềm vui có con trai và hốt bạc.

Sòng bạc mở cửa đầu tiên, kinh doanh khá tốt. Tuy nhiên, trong mắt người ngoài, sòng bạc này vẫn thuộc về Dịch Quy. Dù sao trong kỳ thi Hội, Tiêu Lâm đã khiến bao nhiêu kẻ thua đến cái nịt cũng chẳng còn nên A Thạch không dám nói Tiêu Lâm là chủ nhân thực sự của sòng bạc này, nếu không thì có ma mới thèm đến đây cá cược!

tửu lâu giao cho bà Tiêu quản lý. Dù sao người già cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, Tiêu Lâm phải giao cho bà việc gì đó. Nếu không bà ấy sẽ ngày đêm sầu não vì lo lắng cho hắn.


tửu lâu nằm đối diện với Tiêu phủ, hiện tại đã trang hoàng xong, đợi khi nguyên liệu và gia vị nấu ăn được chuyển vào là có thể mở cửa đón khách.

Sòng bạc mỗi ngày thu về rất nhiều bạc, mặc dù Tiêu Lâm nói thu nhập của sòng bạc thuộc về Bạch Khởi và A Thạch, nhưng hai tiểu đệ này đều rất sáng suốt. Bạch Khởi không nhúng tay vào chuyện của sòng bạc, giao hết cho A Thạch quản lý. Thu nhập mỗi ngày đều ghi vào sổ cái đưa cho đại ca Tiêu Lâm xem qua.

Mỗi ngày sòng bạc thu về gần vạn lạng bạc. Tiêu Lâm vui mừng đến suýt ngất đi!

Một tháng là ba trăm ngàn lượng bạc rồi! Tiền, là để tiêu!

Số tiền kiếm được từ sòng bạc được dùng để trang hoàng, mua nguyên liệu, dụng cụ và chỉ các khoản khác của tửu lâu.

Sòng bạc kiếm tiền như nước, tửu lâu tiêu tiền như nước, nhưng sòng bạc có tiềm lực rất lớn nên mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ.

Bên Ngụy giám quốc yên tĩnh dị thường, cái chết của Thi Si và Võ Si dường như đã giáng một đòn nặng nề vào bọn chúng, khiến chúng tạm thời không ho he

gì nữa.


Sự an toàn của Dịch Quy tạm thời không phải là vấn đề, vì vậy y mỗi ngày đều đến để bàn bạc với Tiêu Lâm cách xây dựng và trang trí tửu lâu.

Y rất trông đợi những món ngon mà Tiêu Lâm nhắc đến.

Thấy Dịch Quy đóng góp tích cực như vậy, Tiêu Lâm đã hẹn sẽ nấu một bữa ra trò cho y sau khi khai trương tửu lâu!

Dịch Quy vui vẻ vỗ tay: "Cảm ơn thúc tổI"

Khi hai người đang vui vẻ suy nghĩ về tương lai, bên ngoài đột nhiên vang lên

một âm thanh loảng xoảng nghe như tiếng bát bị vỡ.