Nước sôi 100 độ. Nếu người rơi vào thì chỉ mất 20 giây là mất mạng.

Dương Chư ngã ngồi trong nối, cơ thể to béo, vừa hay kẹt ở miệng nội, nước canh sôi sùng sục không ngừng bốc hơi.

“A a a a! Mau lôi ta ra, mau lên!”, hắn ta la hét, đau đến mắt lệch mũi nghiêng.

Đao gia lao tới, từ trên lầu hai nhảy xuống, đứng cạnh nồi nói: “Ha ha! Heo nướng nè! Mau tới xeml”

Các đệ tử thế gia bị đánh cho tóc tai bù xù chạy té khói, lăn lê bò từ trên thang lầu xuống, nhìn tình hình này thì họ bị Đao gia đánh thảm.

Dương Chư kẹt trong nồi, họ luống cuống muốn kéo hẳn †a ra nhưng vì hắn ta quá mập, họ chỉ có thể đứng cạnh lo lăng.

Hàn Quế sắp khóc tới nơi: “Thế này thế này phải làm sao! Phải làm sao đây!”

“Hàn công tử, thật ra...”, Tiêu Lâm chỉ tay rồi nhắc nhở: “Tuy người không kéo ra được nhưng có thể móc ra củi bên dưới mà...”

Yên tĩnh...


Hai giây sau, Hàn Quế bình tĩnh lại: “Mau mau! Còn đừng ngây ra làm gì! Lấy củi tắt lửa đi! Lấy nước lạnh! Mau lên!”

Gà bay chó chạy, luống cuống tay chân.

Da c đều bị bỏng rộp lên, toàn thân nổi bong bong, hắn ta gào khóc. So với giết người, Đao gia kia có vẻ càng thích trêu chọc đối thủ, ông ta cầm đại đao chống nạnh, đắc ý nói: “Ha ha ha! Cái gì đây? Tục ngữ có câu “lợn chết không sợ nước sôi”, ngươi..."

Khi Đao gia đang tỏ ra hào hứng, đám đệ tử thế gia đang đánh đỏ mắt đột nhiên bất ngờ tấn công.

“Ngươi chết đi!”

“Cẩn thận!”, Tiêu Lâm thầm hét trong lòng, dùng ánh mắt nhắc nhở Đao gia.

Đao gia nhạy bén nhận ra, quay lại thì không kịp nữa, mấy thanh kiếm đã thọc vào lưng áo.

Máu chảy ra, Đao gia trừng mắt, lục phủ ngũ tạng tức khắp bị kiếm phá huỷ.

“Các ngươi... gan to bằng trời rồi?”, Đao gia phun ra búng máu, rải đầy mặt Dương Chư. Dương Chư nhịn đau cười lớn, để xem còn dám càn rỡ không.


Đệ tử quyền quý không ngờ giang hồ khách lại ngông cuồng dám đấu võ với họ.

Giang hồ khách cũng không ngờ những kẻ tự xưng văn nhã này lại còn tàn nhẫn hơn mình, ngay cả quy tắc cũng không để ý.

Dám đánh lén kẻ khác, chỉ có giặc cỏ mới vô liêm sỉ như thế, hiệp khách như Đao gia trước nay đều khinh thường dùng. thủ đoạn bỉ ổi này.

Ngược lại, những kẻ luôn rao giảng lễ nghĩa liêm sĩ, nhân nghĩa đạo đức lại bỉ ổi thế kia

Đao gia đánh thẳng vô số mà lại chết trong tay một dam ranh con không tuân thủ quy tắc giang hồ.

Đao gia ngã ra đất, thành con cá nằm trên thớt. Vừa rồi đám người kia bị Đao gia doạ sợ, nhìn ông ta đã thành đống bùn nhão trên đất thì vẫn tức giận liên tục đâm ra mười mấy kiếm, cho tới khi Đao gia ngừng thở.

“Phụt!”

“Phụt!”

Máu trong miệng Đao gia không phải chảy ra mà là phun ra.

Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, dù không cam lòng nhưng Đao gia cũng không thể nói gì hơn, tia sáng cuối cùng trong mắt biến mất, trước khi chết còn nhìn chằm chằm Dương Chư, khoé môi cong lên nụ cười đắc ý.

Đây là lần đầu Tiêu Lâm thấy đệ tử thế gia xử lý xung đột, gia thế hiển hách làm họ không hề kiêng ky, máu nhuộm Minh Nguyệt Lâu, đủ để họ thành danh chỉ qua một trận.