Chờ sau khi Khương Mạt Lỵ rời khỏi thư phòng, trợ lý của bác dâu cả, Ngải Đạt đi đến, từ lúc tốt nghiệp cô liền bắt đầu đi theo bên người bác dâu cả, hiện tại đã được mười năm, xem như là người mà bác dâu cả vô cùng tín nhiệm, cho nên trong lúc nói chuyện cũng sẽ có vẻ tùy ý một chút, Ngải Đạt nói: "Hai tháng không gặp, tiểu thư Mạt Lỵ càng ngày càng đẹp."
Theo Ngải Đạt thấy, Khương Mạt Lỵ quả thực là không giống người nhà họ Khương.
Da người nhà họ Khương đều không trắng, điểm ấy được di truyền từ gen của ông nội Khương, vóc dáng cũng không cao, ngũ quan càng là nhạt nhẽo, nói câu không dễ nghe, nếu không phải mang có tiếng là nhà giàu, đoán chừng đứng trong đám người cũng không tìm thấy.

Con gái của bà cả là Khương Tường Vi chính là có tướng mạo điển hình của người nhà họ Khương, làn da có chút tối, cao khoảng một mét năm tám, dáng dấp mặc dù không khó coi, nhưng cũng khó nhìn, cũng may trong nhà có tiền, bình thường cũng chú ý trang điểm, cho nên sau khi trang điểm tỉ mỉ, mặc vào trang phục lộng lẫy cũng ra dáng vẻ của thiên kim đại tiểu thư.
Con cái dáng dấp có đẹp hay không, chủ yếu vẫn là muốn nhìn gen của cha mẹ.

Chỉ là hai anh em trai nhà họ Khương xem như là cùng trong một cái mô hình mà khắc ra, hiển nhiên không thể thoát khỏi tướng anh em, theo Ngải Đạt, bà cả so với bà hai còn đẹp hơn một chút, bất đắc dĩ gen của nhà họ Khương quá mức cường đại, trong đám nhỏ cùng lứa, ngoại trừ Khương Mạt Lỵ, những người còn lại đều càng giống người nhà họ Khương bên này.
Khương Mạt Lỵ càng lớn lên càng trở nên đẹp hơn nhiều so với mẹ của cô, thế mà trước kia lại không có ai nhận thấy, hiện tại hẳn là nẩy nở, làn da trắng nõn, cơ hồ không có tì vết, Ngải Đạt đã nhìn qua, đây tuyệt đối không phải là hiệu quả của việc dùng phấn lót và kem nền, làn da Khương Mạt Lỵ vô cùng tốt, giống như bạch ngọc, trong trắng lộ hồng, vô cùng mịn màng.
Đều nói một trắng che ba xấu, đây là sự thật.
Nghe Ngải Đạt nói như vậy, sắc mặt bác dâu cả cực kì phức tạp, "Thật sự xinh đẹp hơn rất nhiều."
Thân là một người mẹ, bà không chỉ một lần nghĩ tới, nếu như Mạt Lỵ là con của bà thì tốt rồi, bà cần gì phải quan tâm nhọc lòng nhiều việc như vậy, đến nỗi tóc trắng đều đã mọc ra! Đương nhiên lời này bà chỉ dám nghĩ ở trong lòng, ngay cả ý nghĩ như thế này cũng không dám biểu hiện ra nửa phần, chỉ sợ con gái của mình thương tâm.
Gia đình con cả và con thứ nhà họ Khương, kỳ thật trôi qua vô cùng bình thản, hai anh em cảm tình rất sâu đậm, cho nên lúc trước khi nhà con trai cả cầm quyền, gia đình con trai thứ cơ hồ không có ý kiến gì, nhưng quan hệ chị em dâu muốn tốt thì lại khó, lại còn ở trong gia đình như này, không thể nghi ngờ là bằng mặt mà không bằng lòng.


Đặc biệt là hai chị em lại ở cùng dưới một mái hiên.

Bất kể là bà cả hay bà hai, đều không nghĩ đến việc ở cùng một chỗ, chỉ là ông nội Khương còn sống, nói một không hai, ông muốn người một nhà cùng nhau sống một chỗ, như vậy hai người cũng chỉ có thể âm thầm phân cao thấp bên trong, còn mặt ngoài thì ra vẻ hài hòa.
Hiện tại nhà bác cả có một trai một gái, con trai thì ba ngày hai bữa lại gây chuyện, trên cơ bản đừng hi vọng sau này làm tổng giám đốc, còn con gái, mặc dù không gây chuyện nhưng tư chất thường thường, không có ưu điểm gì nổi trội.
Nhà chú hai cũng là một trai một gái, mặc dù đứa con trai còn nhỏ, chỉ vừa mới học sơ trung, thế nhưng là vận khí của tên nhóc này rất tốt, hắn có người chị gái có vòng nhân duyên trong giới nhà giàu đặc biệt tốt, mấu chốt nhất là người chị gái này vừa thông minh lại còn xinh đẹp.
Mỗi khi so sánh như vậy, bà cả liền cảm thấy thật đau lòng, ông trời quá không công bằng! Thật muốn dọn hàng không làm nữa, nhưng bà không thể, bà cùng em dâu hơn thua nhau cũng gần hai mươi năm, coi như thua cũng muốn thua một cách xinh đẹp!
Vừa nghĩ như vậy, bác dâu cả càng uất ức.
Tâm tình bà không tốt, cũng sẽ không phát cáu giống người đàn bà đanh đá, vì thế là chỉ có thể đem cảm xúc tiêu cực đều phát tiết trên người nữ nghệ sĩ kia, phân phó Ngải Đạt đi thu thập tư liệu xấu của nữ nghệ sĩ kia, chờ đến lúc con trai bà không còn quan hệ gì với cô ta, liền tung tư liệu này ra, đến lúc đó, chờ đợi cô ta chính là tiếng chửi rủa che trời lấp đất.
***
Khương Mạt Lỵ cũng không vội vã đi liên hệ Hoắc Giai Oái, mặc dù cô cảm thấy mình hiện tại càng lúc càng giống thánh mẫu nhưng với những mối quan hệ bình thường, không quá thân thiết, cô cũng không nguyện ý vội vàng liên hệ, cô đã đăng lên vòng bạn bè, chỉ cần là người để ý đến cô, đều biết rằng cô đã trở về, nếu như Hoắc Giai Oái không có chủ động liên hệ cô, như vậy cô cũng không có ý định chỉ vì chuyện của anh họ mà tìm tới cửa nhà cô ấy, cô tương đối vô lại, dù sao điểm hảo cảm của bác dâu cả cũng đã thu được rồi, việc này đến cùng có làm hay không, còn phải xem tình hình.
Lúc ban đầu, cô cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, lo chuyện bao đồng, nhưng chỉ cần là người lớn lên bên trong gia tộc giàu có, chỉ cần không phải chuyện trưởng bối cố tình giao phó, trên cơ bản cũng sẽ không quá ngốc.


Cô biết rõ tình huống của gia đình mình là như thế nào, nói là phụ thuộc cũng không khoa trương, chủ tịch Khương thị mặc dù là ông nội Khương, nhưng ông đã không thế nào quản lý, tổng giám đốc là bác cả, mà ba cô chỉ quản lý một cái khách sạn cùng một công ty nhỏ, ở Khương thị ba cô căn bản là không có tiếng nói.
Hiện tại cô cố gắng thu thập điểm hảo cảm của mọi người, một mặt là bởi vì cô quá yêu cái đẹp, muốn thay đổi giá trị nhan sắc của chính mình, ai mà không muốn có được nhan sắc tuyệt đẹp đâu? Tác dụng của phẫu thuật thẩm mỹ dù sao cũng có hạn, chỉnh dung còn phải động dao, làm không tốt mấy năm về sau còn sẽ có tác dụng phụ, cô có chút nhát gan, không dám tùy ý làm thử.

Mặc khác cô cũng sẽ ở trong lòng cân nhắc một phen, nếu như thu được điểm hảo cảm, cô sẽ đạt được hiệu quả và lợi ích càng lớn hơn nữa, chuyện kia cô cũng sẽ đi làm, là vì ba mẹ, vì chính mình, cũng vì em trai.
Trong giới nhà giàu, có thanh danh tốt chính là một chuyện tốt, cho nên đối với cô mà nói những việc nhỏ không tốn sức, cô trước nay đều rất kiên nhẫn đi làm.
Lúc Bà hai mang một chén chè tiến vào, liền thấy con gái đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Bà đi tới, ngồi xuống, để con gái nằm ở trên đùi mình, bà ôn nhu xoa bóp đầu cho con gái.

"Lúc nãy bác dâu cả tìm con là muốn con làm người đi qua nhà họ Hoắc thăm hỏi phải không?"
Khương Mạt Lỵ lôi kéo tay mẹ, "dạ" một tiếng.
"Có khả năng việc này cũng không phải đơn giản như vậy." Mẹ Khương lại nhắc nhở.
"Con biết." Khương Mạt Lỵ mở mắt, đối với mẹ mình, cho tới bây giờ cô cũng sẽ không ngụy trang, "Hiện tại thế hệ này của nhà họ Hoắc có ba đứa con, bác ấy muốn đặt chủ ý lên Hoắc Giai Oái, chỉ tiếc anh họ cũng không chịu thua kém, náo ra loại chuyện bê bối này, Hoắc Giai Oái khẳng định chướng mắt anh họ, như vậy...!Con đoán bác dâu cả chính là coi trọng Hoắc Lâm Chu, ai mà không biết, chỉ cần không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Hoắc Lâm Chu khẳng định là người thừa kế của Hoắc thị, bác ấy chính là muốn làm mối cho chị Tường Vi cùng Hoắc Lâm Chu đi, đoán chừng không tới hai ngày nữa chị Tường Vi liền trở lại."
Chuyện trong những gia tộc nhà giàu, bày ra cho người ngoài xem chỉ là một phần, người trong nhà thì nhìn thấy hai phần, nhưng thật ra người khác suy tính đến ba hoặc bốn phần.


Mặt ngoài, bác dâu cả là muốn để cô đi gặp Hoắc Giai Oái, nhưng chuyện của anh họ cùng con trai nhà họ Vương cũng không đến mức ảnh hưởng đến chuyện công việc, trên thực tế là muốn nhân cơ hội dựa vào nhà họ Hoắc, tốt nhất có thể thúc đẩy Khương Tường Vi cùng Hoắc Lâm Chu ở cùng một chổ, Hoắc Lâm Chu chính là người thừa kế tiếp theo của Hoắc thị, chỉ cần chị Tường Vi trở thành con dâu nhà họ Hoắc, cái kia, còn phải lo lắng vị trí của con trai bác cả ngồi không vững sao?
Khương Mạt Lỵ đối với tính toán của bác dâu cả cũng không thấy đó là việc xấu xa gì, đều là mẹ, ai lại không giống gà mái mà che chở cho con của mình?
"Không chỉ như vậy." mẹ Khương xưa nay sẽ không ở trước mặt con gái diễn cảnh thái bình giả tạo, bà sẽ đem tất cả những chuyện nhỏ bé đều phân tích vô cùng rỗ ràng cho Khương Mạt Lỵ nhìn thấy, lại nói Mạt Lỵ nhà bà ôn nhu hiểu chuyện, ai cũng nói con bé tốt, nhưng là mẹ, nếu đem con gái dưỡng thành một người ngốc bạch ngọt, không hiểu sự đời, đó không phải là yêu, cũng không phải là sủng, mà là hại.
"Nếu như Hoắc Lâm Chu cùng Tường Vi không có duyên phận, bà ấy chính là hi vọng phù sa không chảy ruộng ngoài, tốt nhất là con có thể cùng hắn phát triển một chút, hiện tại em trai con còn nhỏ, anh họ con đều đã hơn hai mươi tuổi, nếu như Tường Vi gả đến nhà họ Hoắc, vậy dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng nếu như là con gả cho Hoắc Lâm Chu, trong khoảng thời gian này, bà ấy sẽ thừa dịp em trai con còn chưa trưởng thành mà chuẩn bị rất nhiều chuyện.

Nhà họ Hoắc cùng nhà họ Khương liên hôn, chắc chắn là nhà họ Khương sẽ được lợi, mà bây giờ tổng giám đốc Khương thị chính là chồng của bà ấy, là bác cả của con."
Khương Mạt Lỵ cảm khái một tiếng, "Bác dâu cả suy tính cũng thật là lâu dài nha."
"Trong lòng con nghĩ như thế nào? Mẹ cũng đã gặp qua Hoắc Lâm Chu, cũng là một đứa trẻ không tồi."
Kỳ thật, suy tính của Khương Mạt Lỵ càng là lâu dài hơn, cô rũ mắt, thấp giọng nói: "Người ở Cảnh thành này, cảm thấy nơi này chính là toàn bộ thế giới, nhưng con tin tưởng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Hoắc Lâm Chu đến cùng là người thế nào, nhà họ Hoắc có thể mang bao nhiêu lợi ích, điều này còn khó nói, quan trọng nhất chính là, tình huống của nhà họ Hoắc con còn không hiểu rõ, cho nên con cũng không nghĩ sẽ cân nhắc."
Khi còn bé, trong thư phòng của ông nội, cô đã thấy trên một cuốn sách có một câu nói như này: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nếu là người khác, chỉ sợ đã muốn thay thế cô mà cố gắng leo lên nhà họ Hoắc, nếu là có cơ hội như vậy, không giữ lấy mới là đồ đần, nhưng Khương Mạt Lỵ cũng không sốt ruột, trước tiên, cô muốn hoàn toàn hiểu rõ nhà họ Hoắc cùng Hoắc Lâm Chu, mọi chuyện về sau lại tính toán.

Không hiểu rõ liền vội vội vàng vàng đâm vào, ai biết đợi chờ mình có phải là vực sâu vạn trượng hay không?
Cô càng có dã tâm lớn hơn nữa.

Đó không phải là thế giới mà bác dâu cả có thể nhìn trộm đến.
Mẹ Khương vui mừng gật đầu, "Chính con trong lòng rõ ràng, vậy mẹ liền an tâm."
Một điểm hảo cảm của Bác dâu cả ở trong cửa hàng của hệ thống có thể đổi một cái tinh hoa chống nhăn, đại khái có thể sử dụng một lần, hiệu quả vô cùng tốt.

Khương Mạt Lỵ muốn lấy cái này cho mẹ làm đẹp, liền mang tinh hoa chống nhăn cho mẹ dùng, mấy năm nay, cô đều sẽ lục tục ngo ngoe cho mẹ mình dùng một chút mỹ phẩm dưỡng da bên trong hệ thống, số lần không nhiều vì sợ mẹ sẽ hoài nghi.

Kết quả cố gắng của cô cũng đã có hiệu quả, chí ít mẹ cô năm nay hơn bốn mươi tuổi nhưng trạng thái làn da cũng vô cùng tốt, liền giống như người mới ba mươi tuổi, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Bác dâu cả càng ngày càng ghen ghét mẹ cô.
Hiện tại, Khương Mạt Lỵ đối hệ thống này vô cùng hiểu rõ, người càng lớn tuổi thì càng cần dùng những mỹ phẩm dưỡng da càng quý, giống như một điểm hảo cảm của bác dâu cả, cô có thể đổi được một bịch mặt nạ trắng da hoặc là một bịch sữa tắm trắng da, nhưng đổi thành tinh hoa chống nhăn, cũng chỉ có thể đổi một chút xíu, tối đa cũng cũng chỉ có thể dùng một lần.
Con người một khi nếm được niềm vui của sắc đẹp, liền không nghĩ lại dễ dàng mất đi.
Khương Mạt Lỵ biết điều kiện bẩm sinh của cô không phải rất tốt, nhìn ảnh chụp lúc nhỏ liền biết, nếu không có ảnh chụp, hiện tại người khác nhìn thấy cô đoán chừng cũng sẽ hoài nghi là cô đã đi chỉnh dung hoặc là cô không phải là con gái ruột của nhà họ Khương.

Đối với những người bên trong giới hào môn mà nói, nhan sắc chỉ là dệt hoa trên gấm, cho dù không có, cũng sẽ không ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của họ, dù sao từ lúc sinh ra, bọn họ liền đã có được những thứ mà rất nhiều người cả một đời đều tha thiết ước mơ.

Mà bây giờ, Khương Mạt Lỵ liền muốn cuộc sống của mình được thêu hoa trên gấm, trở thành một đóa hoa cực kỳ xinh đẹp..