Sau khi nghĩ kỹ thì Tần Lãng bắt đầu xem xét chính sách mua xe ở bên Thượng Hải. Mua xe thì cũng đơn giản, chỉ cần cầm tiền rồi chọn một nhãn hiệu xe tốt là mua được rồi, nhưng mà những năm nay ở Thượng Hải thì biển số xe dường như không dễ kiếm cho lầm.
Trước đây biển số xe của cha mẹ hẳn làm rất dễ nhưng đó là chuyện của hai mươi năm về trước.
Năm năm trước khi nhà hắn phá sản thì xe trong. nhà và biển số xe cũng bán đi một lượt.
Sau khi trở lại Thượng Hải học đại học, hắn thỉnh thoảng nghe được các bạn học bàn luận với nhau. Chỉ căn có một cái biển số xe ở Thượng Hải thôi là đã có thể bán được hơn 100.000 tệ. Hiện tại điều kiện để cấp biển số xe vô cùng khó khăn.
Tần Lãng ở trên mạng tra xét một chút thông tin, hiện tại Thượng Hải bảng số xe cần phải quay số ngẫu nhiên để lấy được. Hơn nữa để được quay số thì cần phải có sổ hổ khẩu ở đây, rồi các loại giấy tờ liên quan khác. Tiếp đó còn phải xếp hàng, hẳn và Tô Thi Hàm hộ khẩu đều là ở dưới quê của mình, bây giờ họ đều đang học đại học như vậy thì tới cái tư cách lắc số cũng đều không có.
Thẻ xanh chắc chắn cũng là làm không được. Tần Lãng tiếp tục tra xét thông tin làm thẻ lục, đây là một cách làm mấy năm gần đây rất hot. Đã có rất nhiều thành thị làm thẻ lục rất dễ vì điều kiện rất ít, chỉ có điều không biết là ở Thượng Hải này chính sách như thế nào.
Tần Lãng lại đi tìm tòi thêm một chút thông tin về đăng ký làm thẻ lục ở Thượng Hải. Hắn phát hiện người ngoại thành cũng cần hộ khẩu hoặc đã đóng an sinh xã hội từ hai năm trở lên. Như vậy thì thẻ lục cũng không làm được.
Tựa hồ như là đường nào cũng không thông. Tân Lãng vò đầu bứt tóc đang suy nghĩ xem có còn biện pháp giải quyết nào khác hay không, thì trong phòng ngủ truyền tới tiếng khóc của tụi nhỏ.
Bọn nhỏ đã tỉnh dậy, Tân Lãng lập tức để điện. thoại di động xuống rồi đi vô phòng nhìn các con.
Ba đứa nhóc nhỏ ăn sáng xong thì vừa ngủ được. hơn một tiếng đồng hồ, lúc này đã tỉnh dậy. Dì Vương cùng với Tần Lãng thay tã bỉm cho tụi nó rồi cho ăn sữa bột. Mấy đứa nhỏ có vẻ như chưa buồn ngủ, bọn nó mở to mắt ra chơi ở trên giường.
Bọn nhỏ lớn lên từng ngày, thời gian ngủ cũng đần đần rút ngắn lại. Lúc này chính là cơ hội tốt nhất để làm bạn với tụi nó.
Tần Lãng để cho dì Vương ra ngoài làm việc khác. còn mình thì ở trong phòng cùng chơi với ba đứa nhỏ.
Tối hôm qua Tân Lãng cố ý lên Douyin tìm kiếm một chút thông tin về cách dạy dỗ con nít hai tháng. tuổi như thế nào, vừa vặn lúc này tụi nhỏ đã tỉnh dậy có thể thực hành một chút.
Trẻ hai tháng tuổi đang phát triển toàn diện, lúc này cha mẹ có thể dạy bảo một chút, giúp cho bọn nó trưởng thành tốt hơn.
Tân Lãng dựa theo phương pháp ghi chép hôm qua để đào tạo các con.
Hắn cầm lấy một cuốn truyện cổ tích đây màu sắc, đây là sách Tô Thi Hàm thường mở ra đọc cho tụi nhỏ trước khi đi ngủ. Bởi vì là sách dành cho con nít cho nên màu sắc hết sức phong phú và rực rỡ, dễ dàng thu hút được ánh mắt của trẻ sơ sinh và trẻ hai tháng.
Tân Lãng dự định trước tiên là huấn luyện cho tụi nhỏ cách nhìn theo, chính là dùng sách lắc lư qua lại để cho tụi nhỏ di động ánh mắt nhìn theo. Làm vậy để rèn luyện sức tập trung thị giác của tụi nhỏ.
Tân Lãng cầm cuốn sách đặt trước mặt 3 đứa nhỏ, sau đó dùng âm thanh để hấp dẫn sự chú ý của các con,
“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, nhìn tay của ba ba nè”
Lũ tiểu quỷ nghe thấy âm thanh của ba ba nên ánh mắt lập tức nhìn qua, nhìn thấy cuốn sách rực rỡ màu sắc trong tay Tần Lãng ánh mắt rất nhanh đã tập trung lên đó.
Tần Lãng thấy ánh mắt của ba đứa nhỏ đã tập. trung lại thì lúc này mới bắt đầu chậm rãi di động quyển sách sang bên trái rồi lại sang bên phải, ánh mắt của tụi nhỏ cũng di động theo quyển sách.
Tính cách của Vũ Đồng tương đối hoạt bát, thường thường tập trung tinh thần không quá lâu được. Nhìn sách được cỡ nửa phút thì ánh mắt nó lập tức dời đến nơi khác nên Tần Lãng chỉ có thể một lần nữa dùng lời nói để thu hút sự chú ý từ nó.
Mặc dù nửa đường có xảy ra chút vấn đề nhưng mà tụi nhỏ học cách tập trung cũng không tệ. Sở dĩ Vũ Đồng nửa đường không bị quyển sách thu hút là do nó bị món đồ chơi gối nhỏ bên cạnh hấp dẫn.
Tần Lãng lắc lư qua lại hơn một phút đồng hồ lập tức kết thúc luyện tập. Luyện tập quan sát không cần quá lâu, tập trung lâu dài cũng không tốt cho sự phát triển thị lực của con nhỏ.
Sau khi luyện quan sát xong, Tân Lãng dự định luyện tập cho bọn nó về âm thanh. Hắn lấy ra một cái trống lúc lắc và một cái búa cát nhỏ phân biệt ra đặt hai bên trái phải của tụi nhỏ.
Đầu tiền hắn lắc lư búa cát bên tay trái tạo ra âm thanh, rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của bọn nhỏ. Ba đứa nhỏ từ từ nghiêng đầu về phía bên phải, ánh mắt nhìn về búa cát nhỏ trong tay Tân Lãng,
Sau đó Tần Lãng lại lắc lư trống lúc lắc bên tay phải, tụi nhỏ lại quay đầu về bên trái, tìm tới nơi phát ra âm thanh tiếng trống,
Ba đứa nhỏ động tác diễn ra đồng loạt với nhau chỉnh tề nhìn hết sức đáng yêu khiến Tân Lãng nhịn không được cười ra thành tiếng.
Lũ tiểu quỷ nghe thấy tiếng cười của ba ba, ba cái đầu nhỏ lập tức đình công, ba đôi mắt đen long lanh nhìn về Tân Lãng.
Tần Lãng không nghĩ tới chính mình cũng có thể là một loại âm thanh. Nhìn con trai và hai đứa con gái đáng yêu trước mặt, hắn vừa cười vừa nói: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh nhà ta thật tuyệt vời, các con đã có thể nghe âm thanh đoán được vị trí sao?”
Tân Lãng chơi với tụi nhỏ hơn một giờ thì lúc này tụi nó mới bắt đầu mệt rồi ngủ, ngủ một mạch cho đến giữa trưa thì Tô Thi Hàm trở về.
Tần Lãng nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức lập tức đứng dậy đi tới
Tô Thi Hàm vừa vào cửa đã nhìn thấy Tần Lãng, lập tức nhớ lại chuyện hồi sáng nay. Cô cúi đầu xuống, hai má ứng hồng,
Tần Lãng hỏi: “Thi Hàm, sáng nay thi như thế nào?
Tô Thi Hàm gật gật đầu, vẫn còn có chút xấu hổ nhỏ giọng nói: "Rất tốt! Em đi nhìn các con một chút”
Nói xong lập tức chạy chậm vào phòng ngủ.
Dì Vương từ phòng bếp thò đầu ra, kết quả là chỉ thấy được bóng lưng của Tô Thi Hàm, bà nghĩ ngờ hỏi:" Thi Hàm làm hôm nay sao lạ vậy?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
2. Ở Ké Nhà Diêm Vương
3. Viết Lại Những Vì Sao
4. Trẫm Không Dám Nữa
=====================================
Tân Lãng đoán được tâm tư của Tô Thi Hàm, đoán chừng là do nụ hôn may mắn hồi sáng khiến cho bây giờ vẫn còn thẹn thùng đây.
Hắn cười cười nói: “Không có việc gì đâu dì."
Mẹ trở về thì lúc nào cũng muốn hôn các con một lúc nên nhanh chóng đánh thức ba đứa nhỏ. Bất quá từ sáng cho tới tận trưa mới được gặp mẹ cho nên tụi nó cũng vui vẻ ôm cổ Tô Thi Hàm muốn được ôm một cái.
Tô Thi Hàm gọi Tân Lãng tới, bế ba đứa nhỏ qua thảm ở phòng khách chơi tiếp.
Tân Lãng nhớ tới chuyện buổi sáng thì lập tức nói với Tô Thi Hàm.
“Thi Hàm! Anh nghĩ thế này, lần này chúng mình trở về Quảng Châu xem ra chỉ có thể tự lái xe trở về”
“Buổi sáng, anh dự định đặt trước vé máy bay nhưng mà công ty hàng không nói con nít một hai tháng không thích hợp đi máy bay. Còn xe lửa tốc. hành thì ở nhà ga có quá nhiều người, quá phức tạp. Còn có thể gặp phải đám người có tâm tư xấu bắt cóc. buôn bán trẻ em. Hai người chúng ta dẫn theo ba đứa nhỏ đúng là không tiện, tốt nhất là tự mình lái xe trở về"
Tô Thi Hàm nghe xong, gật đầu nói: “Cũng có thể!
Lái xe trở về cũng tốt, vừa hay đồ của tụi nhỏ cũng nhiều, tự mình lái xe thì có thể để ở cốp phía sau. Như. vậy thì có thể mang được nhiều hành lý. Bây giờ trong tay chúng ta cũng có một chút tiền gửi ngân hàng, có. thể trực tiếp đi mua xe."
“Ùm! Anh cũng có dự định mua một chiếc xe, lúc. đó thì một nhà mình di chuyển cũng tiện lợi hơn. Nhưng mà biển số Thượng Hải thì không dễ kiếm lâm”
Tần Lãng kể lại việc buổi sáng mình tìm hiểu tin tức về thẻ xanh chia sẻ cho Tô Thi Hàm.
Tô Thi Hàm nghe xong, suy nghĩ một chút nói: “Nếu như không có giấy phép vậy thì chúng ta mua xe cũng không thể chạy ra ngoài, vậy mình thuê xe về hay sao? Thuê xe cũng không cần phải để ý đến vấn đề biển số”
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa