“Nương nương, người mãi mãi là nương nương của tôi.

”Hai tay hắn run rẩy ném con dao xuống đất, khụy xuống trước người Vân Thường, ngón tay chạm nhẹ vào khóe môi nàng.

“Nương nương… Nương nương…”
Thục phi phun một ngụm xuống đất, nói: “Máu này không phải của ta.


Chu Hoài Lễ dần tỉnh táo lại, vội vàng lôi kéo nàng chạy khỏi đó, đi được hai bước như chợt nhớ tới việc gì nên liền quay lại lột hết quần áo của tên dã nhân đang nằm trên mặt đất, mặc vào người Thục phi rồi mới đưa nàng ra ngoài.

Vân Thường chỉ về hướng phòng ngủ của hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Chu Hoài Lễ biết nàng đang nghĩ gì, sao hắn không nghĩ tới chứ, nhưng phải kéo nàng đi trước đã.

“Nơi này không nên ở lại lâu, đi nhanh thôi nương nương!”
Hai người trốn trốn tránh tránh chạy đến cổng Tây Hoa, tìm được cái lỗ chó từng chui hồi Trung thu năm ngoái, tâm trạng lúc này hoàn toàn khác so với trước đây, thật đúng như ‘tang gia chi khuyển’[1].

[1] “Chó nhà có tang”: chỉ người đơn độc không có nơi nương tựa, câu này được lấy từ “Sử ký – Khổng Tử thế gia”.


Sau khi ra khỏi hoàng thành rồi Chu Hoài Lễ bỗng có cảm giác như mình đang lạc mất phương hướng, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, không cho hắn có thời gian để điều chỉnh tâm lý, hoàng thành mất rồi, hắn và Thục phi có thể đi đâu đây? Thiên hạ này còn có nơi nào an toàn sao? Một phế nhân như hắn cùng một nữ tử trói gà không chặt, sau này sẽ phải sống như thế nào đây?
Vân Thường nhìn ra được sự mông lung hiện giờ của hắn, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn nói: “Về nhà ta trước đã.


Phải, đám người man rợ tàn sát dân lành kia bây giờ đều đã hướng vào cung hết rồi, hai người họ cần một nơi nghỉ tạm rồi suy nghĩ kỹ xem tiếp theo phải làm gì.

Khi ra tới ngoài phố, trời đã nhá nhem tối, Vân Thường thoáng nhìn thấy trên đường có thứ gì đó chất chồng lên như một ngọn núi nhỏ, giây tiếp theo liền có một bàn tay đưa tới trước che khuất tầm mắt nàng.

“Đừng nhìn.


Nàng nghe ra được giọng nói của Chu Hoài Lễ lúc này vừa mệt mỏi vừa có bi thương vô hạn không nói thành lời.

Cửa nhà Vân Thường mở toang, rõ ràng vừa bị càng quét qua, ngoài sân lộn xộn, trong nhà cái gì có thể mang đi được đều bị cướp sạch sẽ không sót lại thứ gì, Vân Thường nhìn thấy mọi thứ trước mắt mình, cố gắng trấn tĩnh lại nói với Chu Hoài Lễ: “Trước tiên chúng ta hãy trốn ở đây đã, rạng sáng ngày mai, lên đường rời khỏi nơi này.


Nàng cũng không biết sau này sẽ đi đâu, nhưng nàng không muốn ở lại kinh thành này ngây ngốc thêm chút nào nữa.

Tối đến, hai người cùng đắp chung cái áo, vì sợ gây sự chú ý nên cả hai cũng không dám thắp đèn.

Trong đêm tối, rốt cục Vân Thường cũng không thể kìm chế được cảm xúc của mình, khẽ khóc thút thít, nàng vừa hận vừa sợ, hận hoàng đế bỏ nước bỏ dân hoảng loạn tự mình trốn chạy, hận sự bất tài nhu nhược của hắn mới khiến mình lâm vào hiểm cảnh hôm nay!.

.

Khóc cứ khóc, nàng cảm giác như có người đang nhẹ nhàng vuốt ve lưng mình, nàng bổ nhào vào lòng của người đó, cánh tay ôm chặt lấy eo người đó, miệng thì thầm: “Chu Hoài Lễ, ngươi ôm ta cái đi.


Hắn ôm lấy nàng.

“Chu Hoài Lễ, ngươi hôn ta.



Trong đầu hắn như có sấm sét nổ tung, theo phản xạ đẩy nàng ra, đau đớn nói: “Nương nương, tôi không thể, tôi không thể! ! ”
Giọng Vân Thường nghẹn ngào.

“Ngươi không cần ta?”
Đây chắc là thời khắc đau đớn nhất trong cuộc đời Chu Hoài Lễ, hắn nên giải thích như thế nào đây? Hắn xem nàng quan trọng như sinh mạng của mình, chính vì quá quan trọng cho nên mới sợ hãi mà thu mình lại, hắn chỉ cảm thấy Vân Thường đau lòng quá mức mới nóng vội muốn an ủi nàng, nàng không hiểu ở bên thái giám có ý nghĩa gì, nhưng chính hắn phải hiểu!
“Nương nương, người mãi mãi là nương nương của tôi.

” Nói có mấy chữ, mà giống như dùng hết sức lực của hắn.

Vân Thường không nói thêm nữa, ngẩn người chốc lát lại nằm xuống nghỉ ngơi.

Chu Hoài Lễ đến cửa ngồi xuống, hắn không dám nghỉ, hắn rất sợ bọn người man rợ kia lại xông vào đây, dù sao hắn cũng chỉ là một tên thái giám, nếu lại gặp nguy hiểm, việc hắn có thể làm là ôm chặt chân của tên man nhân để Thục phi chạy trốn.

Thái giám, là thái giám! !
Hôm nay lao lực quá nhiều khiến hắn mệt mỏi vô cùng, cuối cùng hắn không chịu được nữa chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ có một giọng nói quen thuộc lớn tiếng hỏi hắn, giống như năm đó khi hắn mới mười một tuổi ——
“Sáng nay vào cung, là ngươi tự nguyện?”
“Phải”

“Sau này ngươi tuyệt tử tuyệt tôn[2], có liên quan gì đến ta sao?”
[2] Không có đời sau (để tiếp nối).

Nghĩa: “tuyệt tử” 絕子 không có con nối dõi, “tuyệt tôn” 絕孫 không có cháu nối dõi.

“Không có liên quan.


“Nếu có hối hận, bây giờ vẫn còn kịp!”
“Tuyệt đối không hối hận.


Đau đớn trong ký ức khiến hắn bừng tỉnh giấc, hắn thở dài một hơi.

Lúc này đêm tối mịt mù, sắp tới hừng đông, hắn theo ánh trăng nhìn Vân Thường đang ngủ say, cười xót xa một tiếng: “Tôi, hối hận rồi…”
HẾT CHƯƠNG 9.