CHƯƠNG 36

Danh tiếng dội hết xuống bồn cầu, người nhà họ Bùi và họ Tiêu ai nấy mặt mày đều tái như màu gan lợn.

Đặt biệt là Bùi Hạo Tuấn, khuôn mặt đó giờ vẫn luôn có vẻ dịu dàng nay đã hoàn toàn thay đổi, lúc này trông anh ta có vẻ vô cùng tăm tối.

Hai tay Cố Tống Vy xiết chặt, đôi mắt đong đầy vẻ hận thù.

Tiêu Diệp Nhiên!

Tất cả là do Tiêu Diệp Nhiên hết, nếu không có cô ta thì ả đâu có mất hết mặt mũi như vậy, còn trở thành kẻ bị mọi người khinh bỉ.

Tôi nhất định sẽ không cho cô sống tốt đâu!

Tiêu Diệp Nhiên cũng chẳng hề hay biết lúc này Cố Tống Vy đang hận cô vô cùng, song dù có biết thì cô cũng không thèm để tâm, bởi vì nỗi hận trong lòng cô còn to lớn hơn nhiều.

Sau khi bước ra khỏi sảnh tổ chức tiệc thì Tiêu Diệp Nhiên cũng chẳng chút do dự nào mà bước thẳng ra ngoài gọi xe, định sẽ quay về nhà của Cố Mặc Đình.

Tối nay cô ở đây hứng chịu hết mọi sự khinh thường và sỉ nhục, cuối cùng cái tên hiện lên trong đầu cô lại chính là Cố Mặc Đình.

Rõ ràng người nọ lạnh lùng như vậy, nhưng lại có thể dễ dàng xua đi bóng tối lạnh lẽo trong lòng cô, khiến cô luôn cảm thấy ấm áp.

Nỗi khao khát được trở về bỗng dâng trào, vậy nên trong thoáng chốc cô đã không nhận bóng hình đang đứng cách đó không xa.

“Bà xã!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Người nọ nhẹ giọng gọi cô, giọng nói ấy vang vọng trong đêm tối có vẻ trong trẻo vô cùng.

Tiêu Diệp Nhiên giật mình, cô quay lại nhìn anh.

Anh đứng dưới ánh đèn đường cách cô không xa, trên người mặc một bộ vét màu đen, khí thế cao quý thanh tao ấy khi đắm chìm trong bóng tối càng hiển hiện rõ hơn, những tia sáng mông lung như phủ lên người anh một thứ ánh sáng nhạt nhòa, ở anh toát lên một sức hút mê hoặc đến lạ.

“Mặc Đình?”

Sau khi thấy rõ mặt người nọ thì trong lòng Tiêu Diệp Nhiên thoáng có hơi ngạc nhiên, song niềm vui sướng vẫn chiếm phần hơn.

Cô vừa muốn được trông thấy anh thì anh đã xuất hiện rồi!

Cũng không biết do đâu, song ngay khoảnh khắc được trông thấy Cố Mặc Đình thì trái tim chơi vơi của cô cũng yên ổn như đã tìm được bến đỗ của mình.

“Sao anh lại ở đây?” Cô mau chóng bước đến trước mặt anh, miệng hỏi.

“Đón em về nhà.”

Một tay anh cắm trong túi quần, nụ cười vẫn cứ nhàn nhàn như thế.

Trái tim cô hơi run lên, bỗng cô đột nhiên cảm thấy rất muốn được ôm lấy anh một chút.

“Em… có thể ôm anh không?”

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt cô có vẻ gì đó rất tội nghiệp, thật giống như một chú cún bị người ta bắt nạt đang tìm kiếm sự an ủi nơi chủ nhân của mình.

Cố Mặc Đình ngẩn ra, nhưng sau đó anh cũng mau chóng gật đầu rồi dang rộng vòng tay hướng về phía cô.

Tiêu Diệp Nhiên nhào vào vòng ôm của anh, hai tay cô xiết chặt eo anh, bờ má áp vào lồng ngực anh.