Thời Gia Hoan đưa xe đi bảo dưỡng, vì thế kêu một tài xế trong công ty lại đây đón ông.
 
Thời Gia Hoan mới vừa mở cửa xe thì nhìn thấy Thời Hạ đeo balo chạy tới, “Ba, ba muốn đi ngân hàng sao?” Ngày hôm qua ông nói hôm nay đi chuyển tiền cho Thời Lạc Văn.
 
Thời Gia Hoan gật gật đầu, Thời Hạ mở cửa xe chui vào, “Con muốn đến cửa hàng bán đàn, bên cạnh cửa hàng bán đàn cũng có ngân hàng, ba vừa lúc đưa con qua đó đi.”
 
Thời Gia Hoan vốn muốn đi ngân hàng ông thường đi, nghe Thời Hạ nói muốn đến cửa hàng bán đàn nên nghĩ đi chỗ nào đều được, chẳng qua là chuyển khoản thôi, không sao cả, cho nên nói tài xế lái xe.
 
Trên xe, Thời Gia Hoan và Thời Hạ nói chuyện phiếm, “Hôm nay học cái gì, đàn violon hay là đàn tranh?”
 
“Ba, con muốn học dương cầm, ba mua cho con cây dương cầm đi.”
 
“Bây giờ con học đàn violon và đàn tranh, còn học mỹ thuật và âm nhạc, có quá mệt không?” Thời Gia Hoan có chút lo lắng.
 
“Chắc không đâu, sở thích không chuyên mà thôi, cũng không tốn bao nhiêu sức, trường học cũng nói đức trí thể mỹ cần lao động để phát triển toàn diện.”
 
“Ha ha, vậy Hạ Hạ cháu không phát triển về mặt ‘thể’ rồi.” Tài xế trêu ghẹo.
 
Thời Gia Hoan cũng không nhịn được cười, “Đúng vậy, Hạ Hạ, con hẳn nên rèn luyện thân thể một chút.” Thời Hạ không thích vận động, không thích chạy bộ, vì thế còn đòi Thời Gia Hoan đi tìm người làm giấy bệnh giả để chứng minh thân thể không tốt, chỉ vì muốn thoát tiết học chạy bộ.
 
“Bình thường con có luyện vũ đạo, ai nói không có rèn luyện.” Thời Hạ nhỏ giọng nói thầm một câu, vội nói sang chuyện khác, “Ba, ba đến cửa hàng bán đàn với con trước đi, mua hay không thì tính sau.”
 
Thời Gia Hoan là người cưng chiều con gái, tất nhiên Thời Hạ nói cái gì thì là cái đó.
 
“Đúng rồi, ba, còn có một việc, lần này kỳ thi chất lượng trong lớp con xếp hạng 5 đếm ngược từ dưới lên.”
 
“Cái gì?” Thời Gia Hoan nghe vậy thì có chút ngốc, đứa con gái này của ông tuy rằng không thích học tập, nhưng thành tích cũng không hoàn toàn kém, sao lập tức đã thành đếm ngược rồi?

 
Tài xế sờ sờ cái mũi, đếm ngược thứ năm mà nói thật ra rất đúng lý hợp tình.
 
Thời Hạ không giải thích mà chỉ nói, “Con dự định mời gia sư đến để chuyên môn phụ đạo con.”
 
“Ừm, cũng đúng, chỉ cần con đồng ý, ba đều đồng ý, trên lầu cửa hàng bán đàn có trung tâm gia sư, chúng ta tiện đường đi hỏi một chút.”
 
Thời Hạ biết ông sẽ đồng ý, mặc kệ về vấn đề học tập, hay là về vấn đề sinh hoạt, Thời Gia Hoan chưa bao giờ sẽ để cô tủi thân.
 
Sau khi tới cửa hàng bán đàn, Thời Hạ chạy thẳng đến cây dương cầm nằm ở một góc dễ thấy nhất và cũng hấp dẫn ánh mắt của người khác nhất, “Ba, con thích cây này.”
 
Thời Hạ để ý giá cây đàn này, ông chủ bán đàn ra giá sáu ngàn.
 
Trong tình huống bình thường, Thời Gia Hoan có thể nghĩ cũng không cần nghĩ mà đã bỏ tiền mua, bây giờ thì không giống, Thời Lạc Văn cần dùng tiền, nếu như ông mua dương cầm cho Thời Hạ thì không thể cho Thời Lạc Văn mượn.
 
Người kinh doanh trên cơ bản đều đặt tất cả tiền trong việc hoạt động của công ty, trên tay thường thường chỉ còn lại mấy ngàn, nhiều nhất là mấy chục ngàn, trong khoảng thời gian ngắn ông thật đúng là không thể đồng thời thỏa mãn Thời Hạ và Thời Lạc Văn.
 
Huống chi Thời Hạ còn muốn mời gia sư, còn nữa, đứa trẻ đã nhờ vả Lâm Vận cũng không thể không thể hiện chút lòng thành, mấy việc này đều cần tiền.
 
Thời Gia Hoan gọi Thời Hạ tới một bên thương lượng, “Hạ Hạ, nhà của chú con còn chờ tiền để dùng, mua nhà là việc lớn, hai tháng nữa mới mua đàn có được không?”
 
Thời Hạ trầm mặc.
 
“Ba bảo đảm, qua hai tháng nữa chắc chắn mua cho con.”
 
“Được rồi.” Thời Hạ thở dài, “Nếu chú cần gấp, cứ cho chú dùng trước đi.”
 
Hai người đi lên trung tâm gia sư ở lầu hai, mời một gia sư đến cho Thời Hạ, học hai buổi thứ Bảy và Chủ nhật hàng tuần.
 
Thời Hạ nâng tay nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian cũng được kha khá rồi, “Ba, không phải ba muốn đi ngân hàng sao, đi thôi, đợi chút nữa người ta sắp tan tầm rồi.”
 
Hai người đi ra khỏi cửa hàng bán đàn thì đi tới ngân hàng cách đó không xa, Thời Gia Hoan đi quầy chuyển khoản, Thời Hạ nhìn trái nhìn phải, đúng như cô dự đoán.
 
“Chú, sao chú cũng ở chỗ này?”
 
Nghe được giọng nói của Thời Hạ, Thời Gia Hoan cũng đi tới, “Ủa, em cũng tới ngân hàng à.”
 
Thời Lạc Văn nhìn cha con Thời Hạ, lúc đứng lên hơi hoảng hốt nên suýt tí nữa vấp chân làm ngã cái ghế, nếu không phải giám đốc quản lý tài sản nhanh tay lẹ mắt đỡ ông ta, ông ta đã trực tiếp té xuống đất rồi.
 
Thời Lạc Văn không ngờ vậy mà lại gặp được Thời Gia Hoan ở chỗ này.
 
Tháng nào Thời Lạc Văn cũng đến ngân hàng này để xử lý nghiệp vụ, lúc Thời Hạ còn luyện đàn ở cửa hàng bán đàn đã nhìn thấy ông ta rất nhiều lần.
 
Ban đầu Thời Hạ không cảm thấy có vấn đề gì, tới ngân hàng là một chuyện hết sức bình thường.
 
Sở dĩ Thời Hạ ấn tượng sâu đậm đối với ngày hôm nay là vì hôm đó trên đường luyện đàn cô có đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt, vừa lúc nhìn thấy hai nhân viên của ngân hàng đi lại đây mua đồ ăn, Thời Hạ nghe được hai người họ thảo luận công trạng, còn nghe được tên của Thời Lạc Văn từ miệng bọn họ, ông ta vừa mới mua tài sản trị giá mười ngàn tệ.
 
Sau khi Thời Hạ nghe được có hơi nghi ngờ, nếu chú đã có tiền để mua tài sản, vậy sao còn mượn tiền để mua nhà?
 
Ngay lúc đó Thời Hạ còn rất ngây thơ, không có khái niệm gì đối với chuyện tiền bạc, cũng không biết quản lý tài sản là chuyện như thế nào, cũng không biết lãi suất cho vay nếu mua nhà sẽ rất cao, thậm chí còn ngang hàng với tiền vốn, khi đó Thời Hạ chỉ cảm thấy nhà mình thì có tiền giúp đỡ chú hẳn là theo lẽ thường.
 
Mượn tiền Thời Gia Hoan để mua nhà, không cần trả lãi, dùng tiền của mình đi mua tài sản lại kiếm một phần lời, sau đó Thời Hạ nhớ lại chuyện này, cô sâu sắc cảm thấy Thời Lạc Văn biết kinh doanh hơn Thời Gia Hoan nhiều.
 
“Chú, cậu mua chú mua tài sản mười ngàn tệ à?” Thời Hạ vờ như lơ đãng cầm lấy tờ hợp đồng đang ký dang dở trên bàn ông để nhìn thử.
 

Thời Lạc Văn lập tức đỏ mặt, chân tay luống cuống.
 
Thời Lạc Văn vắt óc tìm mưu kế để lấy cớ, lời nói lắp bắp, trái lại Thời Gia Hoan cũng không nói gì trước mặt mọi người, chỉ nói vài câu có việc bận nên đi trước.
 
Ra ngân hàng, sắc mặt của Thời Gia Hoan không được tốt lắm, “Đi thôi, Hạ Hạ, ba mua dương cầm cho con.” Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
 
“Thôi bỏ đi, bây giờ con không thích cây kia nữa, chúng ta đi chỗ khác xem thử đi, nếu không thì ba đưa tiền cho con, tự con thích cái nào thì mua cái đó là được.” Thời Hạ tận lực làm cho chính mình thoạt nhìn như rất tùy ý, như là lời nói thuận miệng.
 
Nhưng trong lòng Thời Hạ rất rõ ràng, lúc này cô không dám nhìn Thời Gia Hoan, chỉ cần Thời Gia Hoan nhìn vào đôi mắt cô sẽ có thể phát hiện khát vọng tiền bạc trong mắt Thời Hạ.
 
Có thể thân thể của Thời Hạ quay về năm 18 tuổi, nhưng dù thế nào đi nữa thì cô cũng không có cách nào thật sự trở về Thời Hạ năm 18 tuổi.
 
Một một cây dương cầm sáu bảy ngàn, nếu như đưa số tiền ấy cho Thời Hạ, Thời Gia Hoan còn có chút do dự, dù thế nào đi nữa thì cô vẫn đứa trẻ.
 
Nhưng hai ngày tới ông ấy phải đi công tác, Hạ Hạ muốn mua dương cầm nhưng ông lại không ở đây, Hạ Hạ có thể sẽ không vui.
 
Thời Hạ rất dễ dàng đoán được trong lòng Thời Gia Hoan đang nghĩ gì, cô đưa ra gợi ý, “Ba, không phải lần trước ba có làm cho con một cuốn sổ tiết kiệm sao? Ba chuyển tiền vào sổ tiết kiệm của con đi, sau đó đưa sổ tiết kiệm cho dì Lâm Vận giữ, nếu con muốn mua gì dì Lâm đưa con đi là được.”
 
Thời Hạ qua khỏi ngày sinh nhật thì chính thức trở thành 18 tuổi, sau khi cô có chứng minh nhân dân, Thời Gia Hoan làm cho một cuốn sổ tiết kiệm cho Thời Hạ, nói sau này sẽ định kỳ chuyển tiền vào sổ tiết kiệm của Thời Hạ, chờ đến khi Thời Hạ kết hôn, số tiền đó như của hồi môn của Thời Hạ.
 
Năm đó đúng là Thời Gia Hoan có làm một cuốn sổ tiết kiệm như vậy cho Thời Hạ, nhưng đảo mắt đã quên mất, lúc nhớ tới thì chuyển mấy ngàn tệ, đến cuối cùng cũng không chuyển được bao nhiêu tiền.
 
Thời Gia Hoan vừa nghe xong, ngẫm lại thì đây là một biện pháp tốt, lập tức xoay người quay về ngân hàng chuyển tiền vào sổ tiết kiệm của Thời Hạ.
 
Thời Hạ thở dài, ba cô quả nhiên rất dễ lừa, nếu ông thật tình đối xử tốt với một người nào đó thì chính là đào tim đào phổi.
 
Ai cũng không thể tưởng được được tương lai sẽ có biến số gì, Thời Hạ muốn thay đổi rất nhiều việc, nhưng sợ lực bất tòng tâm, cô còn phải tính toán cho tình huống tệ nhất.
 
Cô muốn nỗ lực dự trữ nhiều tiền, không có ai thù oán với tiền cả, lỡ như có một ngày sự việc phát triển tới mức kia thêm một lần nữa, bọn họ sẽ không đến mức giống chật vật như năm đó vậy.
 
Buổi sáng thứ Hai, Thời Hạ đạp xe điện ra ngoài tiểu khu.
 
Từ ngày đó Thời Gia Hoan không đến trường đón Thời Hạ nữa, Thời Hạ bắt đầu tự xe đạp đi học, chiếc xe đạp kia một tuần bị rớt xích xe đạp ba lần, điều này làm cho Thời Hạ rất buồn phiền, cô nói với Thời Gia Hoan đổi cho cô một chiếc xe máy điện.
 
Thời gian này Lâm Vận vừa đến cửa hàng mở cửa, bà vừa lúc nhìn thấy Thời Hạ thì vội vàng đưa bữa sáng ra, “Hạ Hạ, ăn sáng chưa?”
 
Thời Hạ không có thói quen ăn sáng, Thời Gia Hoan chưa bao giờ thức dậy làm đồ ăn sáng, ông chỉ biết cho cô tiền để cô tự đi mua, Thời Hạ cũng lười mua lười ăn.
Thời Hạ lắc đầu.
 
Lâm Vận thả hai cái bánh bao một cái trứng gà một ly sữa đậu nành vào rổ xe Thời Hạ, “Ăn sáng phải ăn, không thì không tốt cho cơ thể.”
 
Đang nói đến đây, Thẩm Nhất Thành đạp xe từ tiểu khu ra, Lâm Vận cũng đưa đồ ăn sáng như vậy cho cậu, “Đồ ăn sáng.”
 
Thời Hạ nhìn thoáng qua chiếc xe đạp địa hình của cậu, sau đó chuồn đi với chiếc xe đạp của mình.
 
Ở học tập cô không hơn Thẩm Nhất Thành.
 
Nhưng ở tốc độ đi học thì cô thắng Thẩm Nhất Thành.
 
Oh yeah!
 
Thời Hạ cho rằng với tốc độ của chiếc xe đạp địa hình của Thẩm Nhất Thành, nhiều lắm cũng chỉ trễ hơn cô mười mấy phút, ai biết Thẩm Nhất Thành lúc gần kết thúc tiết tự học buổi sáng mới xuất hiện.
 
Thẩm Nhất Thành vắt tai nghe trên cổ, trên trán thấm tầng mồ hôi mỏng, khi đi ngang qua chỗ Thịnh Thác Lý thì thuận tay rút hai tờ giấy khăn đặt trên bàn cậu lau mồ hôi.
 

Giáo viên chủ nhiệm vừa đứng ở chỗ này vào buổi sáng, vừa mới đi khỏi, lúc này trong phòng học có hơi ồn ào, có người ăn sáng, có người nói chuyện, nhốn nháo quậy phá.
 
Nhưng số người đang bổ sung bài tập thì nhiều hơn, vừa rồi giáo viên chủ nhiệm ở đây, không ai dám quang minh chính đại làm bài tập nghỉ hè, giáo viên vừa đi, mọi người tức khắc bận rộn.
 
Thẩm Nhất Thành vừa ngồi xuống, Vương Nhất Tiêu ngồi một góc ở hàng cuối cùng thì sáp lại gần, “Anh Thành, mượn bài tiếng Anh chép đi.”
 
Vương Nhất Tiêu chính là tên muốn ké cái đùi gà với Thẩm Nhất Thành hôm ngày thi.
 
Thẩm Nhất Thành ném một cuốn tập trong hộc bàn cho cậu ta.
 
Vương Nhất Tiêu cầm tập xong đi chỗ khác, vừa đi được vài bước thì đột nhiên kêu la, “Cậu chơi tôi, đưa cho tôi cuốn tập trống trơn.”
 
Mọi người bắt đầu cười, nam sinh ngồi đằng sau Thẩm Nhất Thành đạp cậu ta một cái, “Vương Nhất Tiêu, có phải cậu ngốc hay không, có khi nào cậu thấy anh Thành làm bài tập chưa?”
 
Vương Nhất Tiêu ghét bỏ ném tập lại cho Thẩm Nhất Thành, lại chạy đến chỗ của Thịnh Thác Lý, “Bài tập tiếng Anh của cậu đâu, lấy ra tôi chép với.”
 
Thịnh Thác Lý đang vùi đầu cực khổ làm bài tập, cậu ta tùy tay ném cho cậu một cuốn tập.
 
Vương Nhất Tiêu xác nhận là có đáp án bài tập mới trở lại chỗ ngồi.
 
Thời Hạ hơi hơi hé miệng, lời nói còn chưa nói ra miệng, Vương Nhất Tiêu cũng đã đi rồi.
 
Thời Hạ căn bản không có cơ hội nói đáp án bài tập kia là của cô.
 
Mấy ngày nay Thịnh Thác Lý đi theo giống như ma vậy, mỗi lần giáo viên giao bài tập, mặc kệ là môn gì thì cậu ta đều phải lấy đi nhìn một cái.
 
Lời nói của Thịnh Thác Lý chính xác là, “Mạch não của Thời Hạ này cực kỳ kỳ diệu, cô đã đem lại niềm vui thật lớn cho đời người mười tám năm ngắn ngủi này của cậu.”
 
Thời Hạ vẫn hơi tin tưởng đối với tiếng Anh của chính mình, dù cho mười mấy năm không học tiếng Anh, sau khi đi vào cấp 3 vẫn có thể thi một trăm điểm, việc này cũng coi như là thiên tài.
 
Thời Hạ nhìn sang Thẩm Nhất Thành, cậu đang cầm di động chơi game xếp hình Tetris, Thời Hạ nhịn không được hỏi cậu, “Thẩm Nhất Thành, con đường cậu đi bị che kín bụi gai gì sao? Hay là đặc biệt gian nan?” Đi hơn 50 phút mới đến trường.
 
Thẩm Nhất Thành đặt ngón tay ở trên di động, cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói lười nhác, “Tò mò hả? Cầu xin tôi đi, tôi nói cho cậu biết.”
 
Thời Hạ xoay người, “Tự cậu nghẹn đi, tôi không muốn biết.”
 
Vào tiết Tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh muốn Vương Nhất Tiêu lên trả lời bài điền đáp án vào chỗ trống, Vương Nhất Tiêu trả lời năm câu thì sai hết.
 
Vương Nhất Tiêu bị giáo viên tiếng Anh mắng cho một trận, ánh mắt nhìn về phía Thịnh Thác Lý cũng trở nên xanh mơn mởn, trước kia thành tích của Thịnh Thác Lý đều là giả sao? Ngay cả cái thành tích rách nát này còn dám lấy ra để bị mất mặt?
 
Năm câu trắc nghiệm, cậu chọn B hết cũng đúng được hai câu, lần này thì ngon rồi, hoàn mỹ né hết mấy đáp án chính xác.
 
Thời Hạ nhịn không được cúi đầu che mặt lại, cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân.
 
Đây là khát vọng được sống đến từ một người học dở tệ.