Hoa Nham tuy ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì rất khẩn trương.

Hắn hiểu rõ bản thân mình có bao nhiêu sức lực, để đạt đến ngày hôm nay hắn đã phải trải qua không ít gian khổ.

Vậy mà người thanh niên trước mặt có lẽ còn nhỏ tuổi hơn đứa con gái đầu lòng của hắn, lại có sức mạnh phi thường đến như vậy.
Hoa Nham khẽ xoa lòng bàn tay, thái độ hiền hoà trở lại rồi nói:
- Đúng là anh hùng xuất thiếu niên a! Lần này cậu đã đánh bại được Hắc Long hội, vậy thì địa bàn này sẽ thuộc về cậu, chúng ta không can thiệp vào nữa.

Nếu có gì khó khăn hãy cứ nói, Thiên Ưng võ quán chúng ta chuyên lấy việc cứu người làm tôn chỉ.

Trong thời thế loạn lạc thế này, còn giữ được một người khoẻ mạnh là bớt đi một xác sống rồi.
Đường Viễn rất tán thành với cách làm của bọn họ.

Hắn khẽ gật đầu rồi nói:
- Tại hạ cũng không có ý định ở lại đây lâu.

Chỉ muốn lấy chút đồ tiếp tế cùng với một chiếc xe hơi để di chuyển tới nơi khác mà thôi.


Hoa Nham tỏ ra ngạc nhiên nhưng cũng không tiện hỏi thêm nữa, đành phải gật đầu nói:
- Tiểu huynh đệ không ngại nguy hiểm mà bôn ba ở ngoài, ta cũng rất lấy làm cảm phục.

Lần này cậu đã ra tay cứu giúp Hoa Lam và Hoa Linh hai đứa con gái của ta, ân tình này ngày sau nếu có chuyện gì cần hỗ trợ, Hoa mỗ nhất định sẽ không nhíu mày!
Đường Viễn mỉm cười gật đầu.

Hai thiếu nữ phía sau lúc này mới tiến lên ngại ngùng nói:
- Thực lực của Đường huynh rất mạnh, thế nhưng tình hình bên ngoài hiện tại rất nguy hiểm.

Nếu có việc cần làm huynh cứ nói ra để chúng ta hỗ trợ.
- Không cần đâu, tự ta sẽ có biện pháp.

Các vị nên ở lại đây xây dựng căn cơ của mình thật vững chắc, có lẽ tương lai ta sẽ trở lại bàn chuyện hợp tác cùng với Thiên Ưng võ quán.
Nghe Đường Viễn nói vậy, hai nàng biết không thể giữ chân hắn lại, đành nén tiếng thở dài chúc hắn bình an.
***
Sau khi sửa chữa lại cánh cổng sắt và gia cố lại hàng rào, Thiên Ưng võ quán liền cử người trực tiếp cai quản nơi này.

Mục đích của họ là muốn mở rộng vùng an toàn để tiếp nhận những người còn sống sót, tạo thành một cộng đồng chống lại đám xác sống.
Đường Viễn cùng tên mập trở lại đón Tiểu Nhu, sau đó quyết định nghỉ ngơi tại căn cứ cũ của Hắc Long hội thêm một ngày.

Tên mập Tiểu Cương rất có năng khiếu với xe hơi, hắn dành cả ngày để nghiên cứu chiếc xe của Hoắc Bưu.

Đây là một chiếc xe việt dã, cực kỳ phù hợp để di chuyển trong tình thế hiện tại, trải qua bàn tay tu sửa cửa Tiểu Cương liền trở thành một phương tiện đi lại đúng chuẩn thời tận thế mà hắn từng xem trong phim.
Tiểu Nhu được tỷ muội Hoa Lam giúp đỡ băng bó lại vết thương, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể đi lại bình thường được.

Nàng không muốn trở thành kẻ vô dụng trong mắt mọi người, liền tranh thủ tới kho vật dụng của Hắc Long hội để chuẩn bị đồ đạc cho chuyến hành trình sắp tới của ba người.
Trong lúc mọi người đều bận rộn ở khu an toàn, Đường Viễn được Hoa Nham dẫn đường đã chạy qua vài con phố nơi có xác sống tụ tập.

Hắn muốn tìm hiểu rõ lộ trình trong thành phố này để khi khởi hành sẽ không bị đám xác sống kéo tới bao vây quá đông, bởi tiếng động cơ xe chắc chắn sẽ kinh động đến chúng.
Hai người đứng ở trên sân thượng của một toà cao ốc nhìn xuống, Đường Viễn cố gắng ghi nhớ những đoạn đường vắng vẻ ít xác sống qua lại, sau đó đánh dấu trên bản đồ.


Đồng hồ định vị của hắn cũng đã được sạc pin đầy đủ, bằng không khi tới thành phố S sẽ rất khó để tìm con gái của Diệp Khoa Sinh.

Khi hai người trở lại khu an toàn thì trời đã trở về chiều.

Đường Viễn dự định sẽ đi ngay trong đêm, bởi vì ban đêm tốc độ của xác sống sẽ bị chậm đi đôi chút.

Hắn dùng nước sạch lau rửa qua vết máu dính trên người rồi thay một bộ đồ leo núi, đương nhiên vẫn là chọn màu đen để dễ dàng ẩn nấp.
Tiểu Nhu sau khi biết Đường Viễn quyết định để mình ở lại, liền khóc nháo một hồi mới chịu nghe lời.

Dù sao nàng cũng chỉ là thân nữ nhi chân yếu tay mềm, lại đang bị thương nên lần này tên mập cũng đành bỏ qua lời van nài của muội muội mà ủng hộ quyết định Đường Viễn.
Công tác chuẩn bị coi như đã xong xuôi.

Tiểu Cương sau nhiều lần chứng kiến bản lĩnh của Đường Viễn liền ầm ĩ nói muốn đi theo để rèn luyện bản thân.

Đường Viễn không chịu nổi ồn ào, mà tên mập này lại da thô thịt dày có đánh cũng chỉ biết ngồi xoa chỗ đau cười hề hề.

Rốt cục Đường Viễn đành ngán ngẩm đồng ý cho hắn làm tài xế.
Đúng mười hai giờ đêm, chiếc xe bắt đầu xuất phát.

Quả nhiên đám xác sống quanh đó liền nhao nhao đuổi theo.

Bình thường khi trở về khu an toàn, mọi người cần phải đi qua rất nhiều lối tắt để đánh lạc hướng đám xác sống, nếu không cẩn thận để chúng phát hiện ra căn cứ rồi kéo đến đông hơn thì rất khó để phòng thủ.

Đường Viễn chiếu theo bản đồ đã đánh dấu, liên tục quát mắng tên mập:
- Nhanh lên một chút Lục Bàn Tử, ngươi chạy bộ chậm mà lái xe cũng rùa bò như vậy a!
Tiểu Cương hậm hực nhấn mạnh chân ga hét lớn:
- Bàn tử con m* ngươi a!!!
Đám xác sống kéo tới càng lúc càng đông, chúng không ngừng lao tới bám vào thân xe.

May mắn là tay lái của tên mập cũng không tầm thường, hắn liên tục lượn qua mấy khúc cua khiến đám xác sống rơi rụng hết.
Sau hơn một giờ đồng hồ chơi trò rượt đuổi với tử thần, chiếc xe rốt cục cũng ra được khỏi thành phố W.

Đám xác sống vẫn tiếp tục truy đuổi thêm một đoạn rất xa mới chịu buông tha.
Tên mập hào hứng cười không ngừng, đây là lần đầu tiên trong đời hắn được trải qua cảm giác phấn khích đến như vậy.

Nhìn Đường Viễn ngồi bên cạnh vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt, hắn bỗng nhiên giơ ngón cái lên rồi cất giọng sang sảng nói:
- Lão đại, từ nay ta gọi ngươi lão đại a! Lục Tiểu Cương ta từ nay quyết tâm theo ngươi lăn lộn!
Đường Viễn chán nản ngáp một cái rồi chống cằm nhìn ra bên ngoài:
- Thân ai người nấy lo.