Đồng Tuyết Lục vẫn lắc đầu: “Cảm ơn chị dâu cả, nhưng mà em đã quyết định rồi, về sau cái nhà này phải nhờ anh chị!”

Nói xong cô rút tay mình về.

Mọi người thấy cô thật sự muốn đi, tâm trạng càng phức tạp hơn.

Anh cả nhà họ Đồng vội vàng móc hết tiền trên người ra, còn nói với vợ mình: “Cũng không thể để em út cứ tay không mà đi như vậy được, Nguyệt Linh, em mau thu dọn quần áo một chút để em ấymang đi!”

Anh hai nhà họ Đồng thấy thế cũng vội vàng lấy tiền ra, nhưng trên người anh ta không có bao nhiêu, anh ta lập tức quay đầu bảo Thái Xuân Lan về phòng lấy.

Trong lòng Thái Xuân Lan rất không vui.

Nhưng ngại mất mặt với mọi người không tiện từ chối, cho nên đành phải uốn éo mông, đen mặt về phòng lấy tiền.

Đồng Tuyết Lục nghe thấy anh cả nhà họ Đồng nóithế, khóe miệng cong lên, tốc độ bước đi lập tức chậm như rùa bò.

Đợi đến khi cô tới cửa tiểu viện, trong lòng bắt đầu đếm ngược: “Ba hai một.”

Ngay sau đó, cô đã nghe thấy tiếng Trần Nguyệt Linh đuổi theo: “Em út, em từ từ đã.”

Đồng Tuyết Lục xoay người, lộ ra vẻ mặt mơ màng: “Chị dâu cả, chị còn chuyện gì sao?”

Trần Nguyệt Linh đưa một cái ba lô quân đội và một cái túi du lịch cho cô, thở dốc nói: “Trong này đều làquần áo, em mang về mặc đi, bên trong còn có một ít tiền và phiếu, em cầm dùng trước, sau này nếu không đủ…”

“Không được, không được!” Đồng Tuyết Lục vội vàng cắt ngang lời cô ta, đẩy túi xách lại: “Em đã không còn là con gái nhà họ Đồng nữa, em không thể lấy đồ nhà họ Đồng.”

Trần Nguyệt Linh thấy cô như vậy, càng cảm thấy cô hoàn toàn không giống cô trước đây: “Em út, emnhận lấy đi! Chị đã hỏi thăm rồi, nhà họ Đồng kia, cũng chính là nhà cha mẹ ruột của em, hoàn cảnh không tốt lắm, em về đó cũng phải ăn phải uống, nếu như để em tay không về đó, lúc cha mẹ về chẳng phải sẽ mắng chết anh chị sao?”

Đồng Tuyết Lục tỏ ra khó xử, cắn môi dưới: “… Vậy em tạm thời nhận trước, đợi sau này em kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho anh chị.”

Cũng không phải cô muốn chiếm lợi từ bọn họ, mà vì nhà họ Đồng khác rất nghèo, cô cần số tiền này làm tiền vốn.

Đợi sau này khi kiếm được tiền rồi, cô sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi.

Trần Nguyệt Linh giơ tay xoa đầu cô, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Em đó, đứa nhỏ này, sao đột nhiênlại trở nên hiểu chuyện như vậy? Đúng là khiến lòng người chua xót.

Đôi mắt Đồng Tuyết Lục ngấn lệ: “Chết một lần rồi,nếu còn không hiểu chuyện chẳng phải không nói nổi sao, chị dâu, kỳ thật em……”

“Thật ra cái gì?” Trần Nguyệt Linh thấy cô muốn nói lại thôi, cho rằng cô có gì việc khó: “Em có chuyện gì cứ việc nói với chị.”

Đồng Tuyết Lục dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô ta: “Chị dâu cả, em sợ sau khi em đi rồi, chị ở nhà họ Đồng sẽ bị người ta bắt nạt.”

“…”

Tiểu bá vương ở nhà họ Đồng chính là cô, cô đi rồi còn ai bắt nạt người khác?

Đồng Tuyết Lục: “Chị dâu cả, chắc hẳn chị đã nhận ra, Đồng Chân Chân mới trở về hai ngày đã kết thành liên minh với chị dâu hai, chị là người lương thiện sẽ không đánh nhau với người khác, em sợ sau này chị sẽ phải chịu ấm ức!”

“…”

Vốn dĩ Trần Nguyệt Linh không nghĩ tới phương diện này, bây giờ được cô nhắc nhở như vậy, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng.

Từ trước đến nay cô và Thái Xuân Lan vốn đã không hợp nhau, tuy rằng tính tình Đồng Tuyết Lục có chút tùy hứng, nhưng ít nhiều vẫn nể mặt chị dâu cả như cô vài pần, hơn nữa Đồng Tuyết Lục còn rất ghét Thái Xuân Lan, cho nên trước đây hai người bọn côđối phó với một mình Thái Xuân Lan.

Bây giờ đổi một cô em chồng mới, đối phương còn đứng chung chiến tuyến với Thái Xuân Lan, sau này một mình cô sao có thể chống lại hai người bọn họ?

Đồng Tuyết Lục thấy Trần Nguyệt Linh nhăn mày lại, thì vỗ vỗ bả vai cô ta, sau đó quay người rời khỏi chỗ này.

Vừa quay người đi, khóe miệng cô đã cong lên.

Trên khuôn mặt trắng nón nở một nụ cười xinh đẹp.

Đồng Chân Chân là người trọng sinh quay về báo thù, cô phải tìm chút việc để cô ta bận rộn.

Như vậy cô ta mới không lại đây gây phiền toái cho bản thân.