Lý Hiên nghi ngờ không rõ lý do, Thượng Đế Thị Giác lập tức được mở, quan sát khu vực xung quanh pham vi mười cây số.
Lập tức.
Trong trạch viện lớn gần phủ thành chủ, Lý Hiên nhìn thấy một cảm xúc rất mới.
Cảm xúc này đến từ người tu tiên Đường Khả Nhi, trong cảm xúc của cô có sự tò mò sâu sắc.
Người tu tiên bên cạnh là Chu Hằng cũng phát ra cảm xúc, nhưng lại là xảm xúc đố kỵ nhiều hơn.
Hai người đều là người tu tiên, xung động cảm xúc rõ ràng mãnh liệt hơn so với người thường, khiến trong lòng Lý Hiên loáng thoáng hiểu ra điều gì đó.
“Nếu như ta dự đoán không nhầm, thực lực càng mạnh thì cảm xúc phát ra sẽ càng mãnh liệt, cho dù là vô thức phát ra cũng vượt xa so với người bình thường.”
Lý Hiên thầm nhủ, nhìn sang cha mẹ đang trong trạch viện, có thể thấy rất nhiều cảm xúc tích cực, cũng rất mãnh liệt.
Nhưng so với người tu tiên thì độ rộng ít hơn, thuần khiết nhiều hơn.
Ngược lại là Tần Nguyệt vẫn còn nhỏ, nhưng cảm xúc thuần khiết, thậm chí so với cảm xúc của người tu tiên còn rộng lớn hơn.
Điều này lại khiến Lý Hiên thêm lần nữa coi trọng Tần Nguyệt hơn.
Liếc nhìn Tần Nguyệt một cách thích thú, Lý Hiên vừa tiếp tục nướng thịt, vừa hấp thụ những cảm xúc tuôn đến từ khắp nơi.
Những cảm xúc này, bao gồm rất nhiều loại.
Ví như cảm xúc Tần Nguyệt đều là cảm xúc tích cực, Lam bà bà cung cấp cảm xúc hầu hết đều là sự buồn phiền, thiên về cảm xúc tiêu cực.
Quan trọng là vị bà bà này không ngừng nhìn trộm từ cửa sổ, muốn ăn nhưng là có bộ dạng không tiện ra ngoài, khiến Lý Hiên cảm thấy rất buồn cười.
Anh cũng không muốn để tâm đến đối phương, mà tiếp tục nướng thịt, làm đồ ăn cho những cô bé ham ăn.
Một tiếng sau.
Món thịt nướng cuối cùng cũng xong rồi.
Tống Tiểu Mỹ ăn no đến nỗi ngồi trên ghế không muốn nhúc nhích, tiểu mèo đen ăn đến mức bụng căng tròn.
Tiểu gấu đen cũng không coi là ăn nhiều, nhưng nó lén giấu một con vịt quay, không ngừng ngửi ngửi, bộ dạng giảo hoạt lại rất đáng yêu.
Chỉ có tiểu Tần Nguyệt còn như bình thường, không ăn quá nhiều, chỉ là trên đôi môi hồng hồng còn dính một ít thịt.
“Sư tôn, người chỉ ăn có chút như vậy, có thể ăn nó không ạ? Con giúp người nướng thêm một chút nhé!”
Tần Nguyệt rất quan tâm Lý Hiên, nhìn Lý Hiên ăn không nhiều, không kim được sự quan tâm mà hỏi han.
“Không cần đâu, chất lượng của những miếng thịt này vẫn chưa ngon lắm, nếu có nhiều nguyên liệu tốt hơn thì tốt rồi.”
Lý Hiên thất vọng lắc đầu, rất không hài lòng với những gia vị này, cũng không muốn ăn thêm gì.
Trong căn phòng gác mái cách đó không xa.
Lam bà bà đang đứng ở cửa sổ, nghe đến những lời của Lý Hiên thực sự là cạn lời.
Bà rất muốn nói, đồ ăn này đã giống như mỹ vị rồi không phải sao? Thịt nướng thơm như vậy mà vẫn còn kén chọn, chúng ta có thể bình thường một chút không? Ta còn chưa được ăn gì đây này!
Nhưng Lam bà bà không thể nói nổi, chỉ có thể buồn phiền đứng ở cửa sổ, lặng lẽ lén nhìn, muốn ăn mà không được.
Vào lúc này.
Một con kim điêu đột nhiên xuất hiện trên không trung, lượn vòng trên không trung.
Sau khi thấy con kim điêu, Lam bà bà kinh ngạc không ngừng, bởi vì đó lại chính là con Lôi điện kim điêu đó.
“Nó tới đây làm gì vậy? Lẽ nào cũng bị mùi hương thu hút sao? Chắc không phải chứ, khứu giác của Lôi điện kim điêu không giống với con người. Thêm nữa tính cách của Lôi điện kim điêu cao ngạo, thà chết cũng không muốn lại gần con người, càng không thể ăn đồ ăn của loài người, nó vì sao lại ở đây?”
Lam bà bà nghi hoặc không hiểu, thẫn thờ nhìn con Lôi điện kim điêu đang bay trên không.
Cũng vào lúc này.
Lôi điện kim điêu từ trên không từ từ đáp xuống, đậu trên càng cây to.
Tiếp sau đó.
Lôi điện kim điêu vất một con hươu xuống đất, kêu lên liên tục, nghịch ngợm vỗ cánh, thậm chí làm động tác chúc mừng năm mới.
Nhìn cảnh con kim điêu đang nghịch ngợm vỗ cánh.
Lam bà bà thẫn thờ, hoài nghi bản thân có phải gặp ảo giác hay không.
Cần biết rằng, Lôi điện kim điêu có tính cách cao ngạo, không thích gần con người, thậm chí sẽ không tiếp xúc với những động vật khác.
Nếu như Lôi điện kim điêu kích hoạt huyết mạch, cho dù là một chút thôi thì cũng càng trở nên cao ngaojm càng bướng bỉnh không chịu khuất phục, rất bài xích loài người.
Nhưng mà lúc này.
Con Lôi điện kim điêu này không chỉ gần con người, thậm chí còn mang một con hươu đến để tặng con người, điều quan trọng là còn ở đó đùa nghịch.
Cảnh tượng này khiến Lam bà bà hoài nghi bản thân có phải hoa mắt rồi không, thậm chí còn có chút hoài nghi nhân sinh.
Bởi vì lúc trước bà muốn thuần phục con Lôi điện kim điêu này, nhưng nó bướng bỉnh không chịu, thà chết cũng không chịu, bà chỉ có thể bất lực từ bỏ.
Kết quả không ngờ rằng, mới qua có một tiếng, con kim điêu đó đã quay trở lại rồi, còn ở đây mà đùa nghịch.
Khiến cho Lam bà bà hoàn toàn không thể hiểu, cảm thấy bản thân có phải thụt lùi rồi hay không, không thể theo kịp thời đại nữa.
“Lẽ nào, đây chính là sức mạnh của đồ ăn ngon hay không? Đến con Lôi điện kim điêu kiêu căng không chịu khuất phục cũng đến để tặng đồ ăn, ta có thể cũng dùng cách này được hay không?”
Lam bà bà thầm nhủ, tuy cảm thấy hôm này chuyện xảy ra có chút cổ quái, không giống với lẽ thường, nhưng bà vẫn quyết định thử xem, sau này dùng thịt nướng thu hút kim điêu.
Lam bà bà tiếp tục quan sát.
Lôi điện kim điêu tiếp tục kêu, hai cánh làm động tác bái niên, tiếp tục khấu đầu trước Lý Hiên.
“Sư tôn, con kim điêu kia muốn ăn thịt nướng sao? Nó còn mang đến cả một con hươu nhỏ.” Tần Nguyệt nói nhỏ.
“Không người nó lại mang đến một con hươu sao vẫn còn sống.” Lý Hiên dựa người trên ghế, nhìn về hướng con hươu sao.
Cổ của con hươu sao bị thương rồi, máu tươi đang chảy ra từ miệng vết thương, trên người còn có những vết thương khác.
Những vết thương này tuy không ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ cần chữa trị một thời gian thì con hươu nhỏ có thể sống tiếp.
“Sư tôn, chúng ta không ăn thịt hươu nhỏ có được không? Nó đáng yêu quá.” Tần Nguyệt ôm con hươu nhỏ đến cạnh Lý Hiên, không kìm được nói.
Lý Hiên cũng không muốn ăn thịt hươu nhỏ, lấy từ trong túi trữ đồ ra một đan trị liệu đưa cho hươu nhỏ: “Ăn đi.”
Con hươu nhỏ mơ hồ, run lẩy bẩy núp trong lòng Tần Nguyệt, nhưng sau khi gần Lý Hiên, hươu nhỏ cảm thấy rất thoải mái.
Vì vậy Lý Hiên mang viên đan tới, nó liền theo bản năng mà ăn viên đan đó.
Sau khi nuốt viên đan trị liệu, vết thương của con hươu nhỏ rất nhanh đã được ổn định, dần dần hồi phục.
Sau khi vết thương hồi phục, hươu nhỏ càng ngày càng muốn gần Lý Hiên, còn dụi đầu vào cánh tay của Lý Hiên.
(Tiếng đại bàng kêu!)
Kim điêu trên cây nhìn thấy cảnh này, dường như hiểu ra điều gì đó, lập tức đập cánh bay lên không trung, bay nhanh về phía xa.
[Ding! Đệ tử của ngươi Lục Trường Sinh đi lạc vào trận pháp dịch chuyển thượng cổ, bị chuyển tới một nơi thần bí.]
[Ding! Đệ tử của ngươi Lục Trường Sinh có được kỳ ngộ, thành công đạt được cấp mười, phần thưởng đang được làm mới.]
“Hử?”
Lý Hiên nhướng mày, rất bất ngờ Lục Trường Sinh vậy mà lại có thể chạy đến đại lục khác, cùng lúc cũng có sự tò mò với vùng đất thần bí này.
Đương nhiên.
Lý Hiên càng để ý đến phần thưởng hơn, dẫu sao cũng là phần thưởng thăng cấp liên tiếp, phần thưởng tất nhiên sẽ càng hậu hĩnh.
Xác định không có sai chú ý, rồi Lý Hiên mới nhắm hai mắt, lặng lẽ chờ đợi phần thưởng xuất hiện.
Ding! Trước tiên hãy lựa chọn phương thức nhận thưởng.
1, Nhận từng phần thưởng
2, Nhận cùng một lúc
...
“Đương nhiên là nhận cùng một lượt rồi.” Lý Hiên không chút do dự nói.
[Ding! Hoàn tất lựa chọn, phần thường đang được phân phối.]