Nhìn vào bảng số liệu, Lý Hiên cảm thấy con đường sau này thật sáng lạn.

Tâm trạng rất tốt, Lý Hiên nâng tay phải lên nói:

“Tiếp sau đó ta truyền công lực cho em, đừng phản kháng.”

Lý Hiên nói rồi, tay phải điểm chỉ vào trán của Diệp Phàm, thông qua Thần Giao Cách Cảm, truyền thụ rất nhiều tri thức và lĩnh ngộ.

Huyết Ảnh Thiên Thư, Tinh Thần Kiếm Pháp, Lưu Vân Bộ, Đao pháp cuồng phong, kỹ xảo chiến đấu, v.v cùng lúc truyền thụ cho Diệp Phàm.

Nhiều tri thức như vậy cùng lúc cho Diệp Phàm, Lý Hiên cũng coi như đã tận tình tận nghĩa rồi, vì vậy sau khi truyền thụ xong, anh để lại một cái túi nhỏ, rồi sau đó cũng bay đi xa.

Bởi vì Lý Hiên truyền thụ tri thức quá nhiều, Diệp Phàm tiếp nhận xong cũng đứng tại chỗ rất lâu, phải xử lý rất lâu mới có thể hấp thụ hết.

Vừa hay thời gian đã qua rất lâu sau đó.

Hai mắt của Diệp Phàm mới chớp chớp hai lần, bắt đầu hồi phục trạng thái linh động.

“Phù! Vậy mà lại cho ta nhiều tri thức như vậy, hơn nữa những tri thức này không đơn giản, Huyết Ảnh Thiên Thư và Tinh Thần Kiếm Pháp cấp độ rất cao.”

Ánh mắt Diệp Phàm phức tạp, vốn dĩ cậu bái sư là vì cậu cảm thấy ngoại hình của vị sư tôn thần bí này và đại sư huynh rất giống nhau, cảm thấy mối quan hệ của hai người có thể là kiểu huynh đệ.

Vì báo ân, Diệp Phàm mới cam tâm tình nguyện bái sư, nhưng không ngờ, vị sư tôn này lợi hại như vậy, lại truyền chó ta nhiều tri thức cấp độ cao như vậy.

Mấu chốt là sư tôn chỉ một lần điểm chỉ đã truyền thụ được kiến thức hết cho ta, năng lực này quả thật là quá kỳ diệu rồi, Diệp Phàm cũng chưa từng nghe qua.

Vì vậy sắc mặt Diệp Phàm trở nên nghiêm trọng, cảm thấy sư tôn còn thần bí hơn so với tưởng tượng của bản thân.

Ngoài ra, cậu cũng nhận ra một số chiêu thức của Tinh Thần Kiếm Pháp, trước đây có thấy qua.

“Đại sư huynh cũng từng luyện qua Tinh Thần Kiếm Pháp tại võ quán, quả nhiên đại sư huynh và sư tôn có liên quan đến nhau.

Có thể, mời sư tôn đến để thu nhận ta là đồ đệ, cũng chính là đại sư huynh rồi!”

Diệp Phàm càng nghĩ càng thấy có thể là như vậy, lập tức đối với sư tôn không còn có sự hiềm khích, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

“Đã là đại sư huynh hi vọng ta bái sư, vậy ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của đại sư huynh, không thể phụ lòng mong chờ của sư huynh.”

Diệp Phàm nói xong, quỳ lạy bốn lần, rồi mới nhìn về phía cái túi nhỏ trên đất.

Đây là một cái túi vải nhỏ màu đen, có mùi đan dược thoang thoảng bay ra từ trong túi.

Diệp Phàm mở chiếc túi đen ra, rất nhanh hàng chục bình sứ tinh xảo nhỏ, lộ ra trước mắt.

Diệp Phàm sờ một chút chiếc bình sứ nhỏ hơi lạnh, mở một bình đổ ra mười viên đan dược óng ánh mượt mà.

Ngửi mùi hương của đan dược phát ra, Diệp Phàm nhìn xung quanh một vùng rộng lớn, cảm kích nói.

“Cảm ơn sự bồi dưỡng của sư tôn, con sẽ toàn lực tu luyện đến nơi đến chốn, mau chóng trưởng thành, cứu rỗi thế giới đầy thương tích này.”

Diệp Phàm nhận lấy đan dược, kiên định bước rời đi, toàn thân như biến đổi, trở lên không còn giống lúc trước.

Sau khi anh rời đi không lâu, vài phân thân xuất hiện.

Các phân thân mau chóng đào mộ, hấp thu máu của phân thân đã chết, sau đó khôi phục phần mộ như trước.

“Phân thân số 666 còn còn được an táng tại Triệu Gia thôn, các người ai đi?”

“Ta hiện giờ là bổ khoái, mỗi ngày phải thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, Triệu Gia thông xa quá, ta không thể đi được.”

“Để ta đi đi, thực lực của ta quá thấp, đang cần nâng cao thực lực.”

“Được! Cẩn thận chút, bên đó không an toàn lắm.”

“Được!”

Vài phân thân rời đi nhanh chóng, trong hơi gió mà biến mất về phía xa.

Một ngày sau.

Diệp Phàm lại quỳ bái đại sư huynh, phát hiện có vết tích đào mộ, vội đào mộ lên.

Thấy quan tài trống rỗng, Diệp Phàm phẫn nộ bừng bừng, toàn thân như hét lên phẫn nộ như sư tử.

Cuối cùng hai mắt đỏ ngầu thề rằng, nhất định sẽ tìm lại thi thể của đại sư huynh.

Ở một nơi khác.

Thành Bạch Vân.

Lý Hiên quay về thành Bạch Vân, mỗi ngày không luyện đan thì cũng vận khí.

Sống cuộc sống nhẹ nhàng khiến trình độ luyện đan có được sự gia tăng không nhỏ, thực lực cũng trở lên mạnh tương ứng.

Lý Hiên rất thích cuộc sống như vậy, mỗi ngày trong cuộc sống ung dung tự tại cảm nhận sự tiến bộ của bản thân.

Ba ngày sau.

Trên phố náo nhiệt.

Hai người tu tiên, Đường Khả Nhi và Chu Hằng đang đi dạo trên phố, thấy những người dân đang bận rộn đi lại, lặng lẽ hưởng thụ không khí xung quanh.

Đúng vào lúc Lý Hiên mở cửa tiệm đan dược, họ dừng lại trước cửa.

“Chu sư huynh, tiệm đan dược này kinh doanh khá thật, nhiều người như vậy.” Đường Khả Nhi cầm kẹo hồ lô, vừa ăn vừa nói.

“Tiệm đan dược này cũng không phải nơi tốt gì, đều là những đan dược cho võ sư luyện công, quá cấp thấp.” Chu Hằng không để tâm nói.

“Cấp thấp thì cấp thấp, chúng ta đi xem thử xem, ta vẫn còn chưa dạo qua tiệm đan dược.” Đường Khả Nhi đề nghị.

“Vẫn nên đi thôi, có thời gian chi bằng tu luyện cho tốt, cái tên tông sư phong ấn vì thành Bạch Vân mà phong ấn khu sương trắng, đối với ta là sự đả kích không nhỏ.

Ta phải toàn lực nâng cao thực lực, giúp đỡ được càng nhiều người, được tôn kính như vị sư phong ấn khí huyết đó.” Chu Hằng nghiêm túc nói.

“Ồ? Chu sư huynh lại có chút thay đổi rồi, có điều tu luyện cũng cần kết hợp cả thời gian nghỉ ngơi, thêm nữa bổn mỹ nữ đang muốn mời huynh đi tiệm đan dược, người nên vui mới phải chứ.”

Đường Khả Nhi cười ngọt ngào, hai bên khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền.

“Được rồi, là em không dám một mình vào tiệm, đường đường là người tu tiên vậy mà lại không dám một mình vào tiệm, đúng là hết lời!” Chu Hằng lắc đầu.

“Nói bậy, ta đâu có.”

Đường Khả Nhi thiếu tự tin phản bác, trong lòng cũng có chút bất lực.

Cô không sợ yêu ma, không sợ quái dị, không sợ sinh vật ô nhiễm, nhưng lại sợ một mình vào tiệm.

Đặc biệt là những tiệm xa xỉ, mỗi lần cô bước vào, bị người làm trong tiệm hỏi muốn mua gì, cô liền có chút hoảng loạn.

Thêm nữa là thời gian bế quan đã lâu, loại cảm giác sợ hãi này càng mãnh liệt, vì vậy mỗi lần Đường Khả Nhi dạo phố, cũng chỉ là đi trên đường, rất hiếm khi một mình bước vào tiệm mua gì đó.

Có điều hôm nay tiệm đan dược Bạch Vân này, mùi hương đan dược phát ra có chút đặc biệt, Đường Khả Nhi muốn vào dạo một vòng.

“Không thừa nhận cũng được, ta đi đây.” Chu Hằng giả vờ muốn đi.

Đường Khả Nhi không thoải mái, cắn răng bước vào tiệm đan dược Bạch Vân.

Theo cô bước vào, trong lòng càng thấy căng thẳng mãnh liệt, sau khi thấy những người trong tiệm đều đang bận mua đan dược, không ai để ý đến cô, cảm giác căng thẳng trong cô như mất đi một chút.

“Phù!”

Thở phào một chút rồi cô cẩn thận quan sát tiệm, căn cứ vào mùi hương của đan dược phát ra, nhìn qua đan dược có trong tiệm.

“Chỉ là một vài đan dược của võ sư cấp thấp, thật không có gì đáng xem.” Chu Hằng cũng bước theo vào, không để tâm mà nói.

“Cũng không hẳn là thế.”

Khuôn mặt trắng trẻo của Đường Khả Nhi trở lên trầm trọng, đôi mắt đáng yêu mau chóng chỉ nhìn vào quầy hàng to nhất trong tiệm, nhìn lên chiếc hộp bảo vật của tiệm.

Ở đó, một viên đan dược long lanh óng ánh, được niêm phong ở trong một chiếc hộp trong suốt.

Nhìn thấy đan dược này, Đường Khả Nhi liền trầm tư suy nghĩ, bàn tay trắng trẻo theo bản năng sờ dái tai.

“Sao vậy? Đan dược này có gì đặc biệt hay sao?” Chu Hằng càng không để tâm đến đan dược, thấy Đường Khả Nhi nghiêm túc, cũng nghi hoặc.

“Ông chủ, viên đan dược này có thể đưa cho ta xem hay không?”

Đường Khả Nhi không quan tâm đến Chu Hằng, ngược lại nhìn sang ông chủ đang bận rộn.

“Có thể.”

Ông chủ đeo mặt nạ, đôi mắt sắc sảo nhìn qua Đường Khả Nhi và Chu Hằng, sau đó gật đầu.

Tiệm này là của Lý Hiên, người ở đây đều là phân thân của Lý Hiên, chúng nhận ra Đường Khả Nhi và Chu Hằng có thân phận của người tu tiên, lập tức đưa ra quyết định.

“Mời xem thử.” Ông chủ cầm viên đan dược, đưa cho Đường Khả Nhi.

“Cảm ơn.”

Đường Khả Nhi có chút bất ngờ, vốn dĩ cô cho rằng bảo vật của tiệm, không dễ đưa cho người khác xem, nhưng không ngờ ông chủ này lại cho phép.

Điều này khiến cô cảm thấy bất ngờ, tâm trạng có chút vui, cẩn thận định mở chiếc hộp ra.

Chu Hằng thấy dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ của Đường Khả Nhi, thấy không còn gì để nói.

“Viên đan dược này không phải chỉ là nhìn đẹp hơn chút thôi sao, cần gì phải cẩn thận tỉ mỉ như vậy? Đan dược của võ sư luyện thể, còn có thể so được với đan dược của người tu tiên như chúng ta hay sao?”

Chu Hằng không để tâm nói, cảm thấy Đường Khả Nhi chuyện bé xé to.

“Người không hiểu về đan dược.”

Đường Khả Nhi cười, bàn tay thanh mảnh cuối cùng cũng mở được chiếc hộp nhỏ, trong chốc lát hương đan nồng nặc tràn đầy khắp tiệm đan dược.

Hương đan quá nồng, những người ngửi thấy mùi đan dược, đều thấy khoan khoái cả người.

“Đây là!!”

Đồng tử của Chu Hằng co rút, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

“Người đoán không sai, đây chính là luyện tang đan cực phẩm, là đan dược mà tông sư luyện đan khí huyết cả đời cũng chưa chắc luyện chế ra được, loại đan dược này trừ công hiệu tốt, lại không có độc ra, công hiệu lớn nhất là bài trừ độc đan trong cơ thể người luyện, Chu sư huynh, người có nhớ trước đây người đã từng dùng qua nhiều đan không?”

Đường Khả Nhi trong veo nói, hai lúm đồng tiền nhìn rất đẹp.

Chu Hằng bị choáng váng rồi, không dám tin trong tiểu thành Bạch Vân này, lại có dan dược lợi hại như vậy, quả thực khiến người khác thất kinh.