Lát sau.
Hạnh Nhi dẫn theo Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ bước ra, xem xét cái xác vừa chết.
“Sức chiến đấu của những người này thật mạnh, được huấn luyện bài bản, có chút giống binh sĩ.” Tần Nguyệt nghiêm túc nói.
“Quả thực rất mạnh, người bị bắn chết cũng là một tên cấp tông sư, một đội võ sư truy sát cấp tông sư, chuyện này vốn dĩ không ít.” Hạnh Nhi nghiêm túc gật đầu.
“Tiểu Mỹ, sao em không nói gì thế? Sao vậy?” Tần Nguyệt thấy Tống Tiểu Mỹ không nói gì, liền ngờ vực hỏi.
“Người bị giết là cấp tông sư của tộc chuột, người đeo mặt nạ truy giết, e rằng là thuộc hạ của sư tôn.” Tống Tiểu Mỹ nhận ra điều kinh ngạc nói.
“Thuộc hạ của sư tôn? Em chắc chứ?” Tần Nguyệt kinh ngạc, cô vân chưa hay biết gì về chuyện này.
“Đương nhiên chắc chắn, em trước đây không phải đã từng nói với mọi người rồi sao, em được sư tôn cứu về đây, lúc đó người truy sát em chính là tộc chuột.
Lúc đó em đã tuyệt vọng rồi, sau đó sư tôn sư thần binh hạ phàm cứu em, còn mang theo một đội quân rất lớn đột kích tộc chuột...”
Tống Tiểu Mỹ nói lại chuyện lúc đó, Tần Nguyệt nghe xong chuyện mà rất đỗi kinh ngạc, cho dù là Hạnh Nhi cũng cảm thấy khó mà tin được.
“Không ngờ, sư tôn của các em còn nuôi dưỡng một lực lượng như vậy, có thể giết chết tông sư huyết mạch, rất mạnh.” Hạnh Nhi tán thưởng.
“Đúng vậy, người này lúc trước xuất hiện tại thành Bạch Vân, sư tôn có thể lo lắng chúng có thể tìm được em, nên mới điều động thuộc hạ, truy giết tộc chuột.
Quả nhiên sư tôn rất tốt, chuyện gì cũng giúp chúng ta, nhưng vì không nhắc đến công lao, có thể ngài ấy dã âm thầm giúp chúng ta rất nhiều rất nhiều rồi, chỉ là chúng ta đều không biết.”
Tống Tiểu Mỹ cảm động nói, trong lòng cảm kích Lý Hiên.
“Quả thực, sư tôn của các em chuyện gì cũng giấu giếm, rõ ràng làm được những chuyện như vậy, lại là một tiêu sư ở đây, còn có Tinh Thần Kiếm Pháp.
Lần trước nếu như không có các em nói với ta, ta vẫn còn chưa hiểu sư tôn của các em, đã có thể lĩnh hội được toàn bộ rồi,
Kiếm pháp huyền bí đó, đến ta cũng không thể lĩnh hội được, sư tôn của em đã có thể lĩnh hội toàn bộ, đúng là người hơn người sẽ làm người tức chết.”
Hạnh Nhi ngưỡng mộ nói, cảm thấy Lý Hiên đúng là quái nhân, khả năng lĩnh hội làm người khác kinh ngạc.
“Sư tôn vốn dĩ là rất lợi hại đúng không, là do chị luôn có thành kiến, cảm thấy sư tôn không phải người sư tôn.” Tần Nguyệt bĩu môi nói.
“Được được được, là lỗi của ta, ta không nên có thành kiến đối với sư tôn, ta không nên chống đối sư tôn của em, chỉ là thấy võ sư đều là những kẻ vất đi.
Hạnh Nhi bất lực, rất nhiều lần cô âm thầm so sánh với Lý Hiên, kết quả lần nào cũng là cô thua thê thảm, mấu chốt là Lý Hiên vẫn không biết.
Cũng chính là nói, Lý Hiên vô hình trung đã đánh bại được cô, khiến Hạnh Nhi rất buồn, có phàn nàn cũng không biết nên phàn nàn thế nào.
“Được rồi, chúng ta quay về đi, em muốn gặp sư tôn.” Tống Tiểu Mỹ chớp đôi mắt ướt nói.
“Em cũng vậy, đi thôi.”
Ba người con gái cùng rời đi, tò mò sâu sắc về Lý Hiên mà quay về Bạch Vân thành, quay về đến tiêu cục Bạch Vân.
Khiến bọn họ ngạc nhiên là, Lý Hiên hôm nay lại không có nhà, khiến mọi người không hiểu rõ.
Đợi được nửa tiếng.
Bọn họ cuối cùng cũng thấy Lý Hiên mang theo hai cái túi màu xanh về.
“Sư tôn, người về rồi.” Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ vội chạy đến, kéo áo của Lý Hiên nói.
“Ừm, cho các em, mỗi người một bao.”
Lý Hiên khẽ cười, đưa hai cái túi nhỏ cho Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ.
“Sư tôn lại vì bọn em tìm đan dược sao, chắc chắn là đã rất vất vả rồi.” Tần Nguyệt cảm động nói.
“Thực ra cũng không có gì, chỉ là lúc tìm nguyên liệu hơi mất sức.” Lý Hiên vẫy tay không để tâm.
Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ nhìn dáng vẻ của Lý Hiên, cho rằng Lý Hiên không muốn bọn họ biết đã hao phí bao tâm sức, muốn để bọn họ an tâm tu luyện.
Hai cô bé càng thấy cảm động, càng thấy tôn sùng Lý Hiên.
“Sư tôn, đây là Hỏa Linh Dịch, cho người.” Tần Nguyệt đưa Hỏa Linh Dịch mới tích tụ được cho Lý Hiên.
“Khá lắm, ta nhận trước nhé, qua hai ngày nữa sẽ cho các em một chút đồ tốt.”
Lý Hiên nhận lấy Hỏa Linh Dịch, động viên hai đệ tử vài câu, rồi mới quay về phòng mình.
Hạnh Nhi từ đầu đến cuối ở một bên chứng kiến, lúc Lý Hiên đi qua, Hạnh Nhi ngửi thấy hương vị đặc biệt của đan dược luyện chế.
“Hử?”
Lông mày lá liễu của Hạnh Nhi nhẹ động, trong lòng có điều chưa hiểu, đợi sau khi cùng hai cô bé quay về phòng gác mái, mở hai cái túi xanh ra.
Hạnh Nhi vẫn sờ thấy đan dược còn ấm, toàn thân cô có chút rùng mình, đôi mắt to xinh đẹp hiện lên sự khó tin.
“Sao thế chị Hạnh Nhi?” Tần Nguyệt ngờ vực không hiểu hỏi.
“Cái này...đan dược này vẫn còn ấm, là vừa mới luyện chế được không lâu.” Hạnh Nhi trịnh trọng nói.
“Vừa mới luyện chế được không lâu sao? Đợi đã, ý chị là?”
“Đúng, ta nghi ngờ sư tôn em là tông sư luyện đan, ta vừa mới ngửi thấy trên người sư tôn của em hương vị đặc biệt lúc luyện đan, thêm nữa còn có đan dược vẫn ấm.
Còn nữa hai lần này, Lý Hiên lấy ra rất nhiều đan dược, sư tôn em e rằng là một thầy luyện đan, một tông sư luyện đan khí huyết.” Hạnh Nhi nghiêm túc phân tích.
“Tông sư luyện đan khí huyết? Tông sư?” Khuôn mặt trắng ngần hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Chính là tông sư! Các em cần hiểu rõ, luyện tang đan cực phẩm chỉ có tông sư luyện đan mới có thể luyện chế được, sư tôn của các em rất có thể là tông sư luyện đan.”
Hạnh Nhi nghiêm túc nói, nhìn về hướng phòng của Lý Hiên, ánh mắt thay đổi, không còn dáng vẻ cao cao tại thượng nữa, mà là bình đẳng, thậm chí cảm thấy Lý Hiên còn cao hơn cả địa vị của cô.
Bởi vì Lý Hiên quá lợi hại rồi, tông sư phong ấn khí huyết, tông sư luyện đan khí huyết, còn có một đội lớn thuộc hạ, thần cung thủ, năng lực quan sát đặc biệt, khả năng lĩnh hội...
Tóm lại một đống năng lực, khiến Hạnh Nhi càng cảm thấy Lý Hiên thật là quái nhân, cảm thấy Lý Hiên không tầm thường.
“Sư tôn của các em, vẫn là sư tôn giấu ngọc, mấu chốt là còn cất giấu giếm, khiến người khác tức chết mất! Rõ ràng có những chuyện đó, còn không chịu nói ra.”
Hạnh Nhi phẫn nộ bất bình, sớm biết Lý Hiên có những thứ này, cô đâu dám phân cao thấp với Lý Hiên? Đây không phải tự làm khổ mình hay sao? Vì vậy Hạnh Nhi rất ủ rũ.
“Được rồi được rồi, mau tu luyện đi, sư tôn của các em vì các em mà đã tạo ra nhiều đan dược như vậy, không mau tu luyện, sẽ có lỗi với công sức của sư tôn em đó.”
“Vâng, bọn em biết rồi.”
Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ liền gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống thảm nhà, bắt đầu vận khí, nâng cao thực lực.
Ở một nơi khác.
Thành Thiết Thạch.
Trong Thiết Quyền Võ Quán.
Phân thân số 3000 của Lý Hiên đang sải từng bước đi vào võ quán.
“Đại sư huynh!”
“Đại sư huynh!”
...
Một mạch đi đến, các đệ tử luyện võ vây xung quanh hành lễ, trong ánh mắt là sự sùng bái, một số nữ đệ tử còn ngây người.
“Ừm.”
Phân thân số 3000 thờ ở đi, một người không có giới tính như anh ta căn bản không có tình cảm nam nữ, anh ta tồn tại với mục đích chỉ có một, đó là tính toán giúp chủ tử trở lên mạnh hơn.
“Đại sư huynh, gần đây người báo danh muốn học ngày càng nhiều, chúng ta có cần thu nhận hết không?” Nhị sư huynh chạy qua vội báo.
“Nhận! Mua thêm phòng ở hai bên, mở rộng võ quán.”
Phân thân số 3000 thờ ở trả lời một câu, đến chỗ đá luyện công của mình, nhắm mắt lại, ngồi khoanh chân vận khí.
“Vâng! Đại sư huynh, đúng rồi, có một thiếu niên không có tiền muốn làm việc tại võ quán để học, có nhận cậu ta không ạ? Vị thiếu niên này dường như có chút đặc biệt, ánh mắt vô cùng sáng lạn, thông minh.”
“Ánh mắt sáng lạn thông minh? Đưa vào đây xem thử xem.” Phân thân số 3000 vẫn nhắm mắt nói.
“Vâng đại sư huynh.”
Nhị sư huynh mau bước rời đi, không lâu sau có hai tiếng bước chân truyền đến.
“Đây là đại sư huynh của chúng ta, mau bái kiến đại sư huynh.” Nhị sư huynh vội nói.
“Bái kiến đại sư huynh, tôi là Diệp Phàm, ‘Phàm’ trong ‘tiên phàm’!”
Âm thanh trong trẻo vang lên, vang vọng cả võ quán, phân thân đang nhắm mắt tu luyện, bỗng mở hai mắt.