Hắc Đế không dám tin vào âm truyền đến, giọng nói già nua có chút dao động.

Ông hiện giờ nghĩ không thông, đây rốt cuộc là vì sao.

Rõ ràng năm đó ta đã tìm mất mười năm, cũng không thể tìm được một cọng Hồng Diễm Hoa.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, sư tôn của Lục Trường Sinh là Lý Hiên, nhìn xung quanh đã có thể tìm thấy Hồng Diễm Hoa.

Kết quả như vậy, thực sự làm Hắc Đế không thể nào chấp nhận được.

“Lẽ nào, số mệnh của Lý Hiên sư tôn cậu cũng không tầm thường?” Hắc Đế lên tiếng.

“Cũng có thể, nếu không sư tôn làm sao có thể nhìn ra số mệnh của tôi?” Lục Trường Sinh nghiêm mặt nói.

“Nhưng ta lại cảm thấy có gì đó không hợp lý.”

Hắc Đế tiếp tục nói, trong lòng có một sự hoài nghi sâu sắc, thậm chí chuẩn bị tìm cơ hội để thử Lý Hiên, xem xem rốt cuộc có phải là số mệnh bất phàm hay không.

Cứ như vậy, đoàn người tại miệng sơn cốc tập hợp, chào hỏi nhau xong rồi đi về hướng thành Trấn Bắc.

“Sư tôn, bó Hồng Diễm Hoa này là cho con sao ạ? Người sao lại biết Hồng Diễm Hoa này là nguyên liệu chính dùng để giải trừ phong ấn của con vậy?”

Trên con đường chính.

Lục Trường Sinh nhìn Lý Hiên chơi đùa với bó Hồng Diễm Hoa, không khỏi hỏi, cả người lộ rõ vẻ phấn khích.

“Ừm.”

Lý Hiên chỉ ừm một tiếng, ánh mắt lướt qua Lục Trường Sinh, lập tức nhìn chiếc nhẫn màu đen trên tay cậu bé.

Bó hoa này là do Tần Nguyệt tặng cho anh, Lý Hiên căn bản không để tâm, nhưng hiện giờ xem ra đám hoa này có tác dụng không bình thường.

Từ những lời vừa nãy của Lục Trường Sinh, Lý Hiên có thể hiểu được công dụng của loài hoa này, tính được ra có người đã nói chuyện với Lục Trường Sinh, nói cho cậu biết cách giải chú phong ấn.

Mà người này, xác suất rất cao chính là chiếc nhẫn màu đen kia, cũng chính là Hắc Đế.

Nghĩ tới đám Hồng Diễm Hoa này là nguyên liệu chính để giải chú phong ấn, Lý Hiên bình thản nói.

“Đợi khi đến thành Trấn Bắc, em tập hợp đủ các nguyên liệu còn lại rồi đến tìm anh.”

“Vâng sư tôn, con nhất định trong thời gian nhanh nhất, tìm đủ nguyên liệu.” Lục Trường Sinh phấn khích nói.”

“Ừm, đi thôi.”

“Vâng sư tôn.”

Đội ngũ tiếp tục lên đường.

Lục Trường Sinh nghĩ đến việc tư chất của mình sẽ sớm được giải phong ấn, cậu vui mừng như muốn hét lên.

Lúc này Hắc Đế nhắc nhở cậu một câu, mới có thể khiến Lục Trường Sinh miễn cưỡng giảm sự phấn khích xuống.

“Hắc Đế, đám hoa này thực sự là Hồng Diễm Hoa sao?” Lục Trường Sinh lần nữa kích động trong suy nghĩ hỏi.

“Đúng, chính xác là Hồng Diễm Hoa, chỉ cần cậu đến thành Trấn Bắc mua những nguyên liệu phụ, có thể giải chú phong ấn, tu luyện võ công rồi, sư tôn của cậu thực sự khiến người ta không thể nhìn thấu.”

Hắc Đế lai lần nữa truyền âm đến, giọng nói có phần bất lực.

“Hắc Đế, ông vừa nãy có thăm dò qua sư tôn rồi sao?” Lục Trường Sinh lại lần nữa hỏi.

“Đúng vậy, ta không nghiệm ra bất kỳ điều gì bất thường, cảm giác như anh ta chỉ là một võ sư cấp bảy bình thường, nhưng anh ta vậy mà lại có thể phát hiện ra ta.

Lúc nãy anh ta nhìn vào chiếc nhẫn đen khá lâu, rõ ràng là đang cảnh cáo ta, quan trọng là ta khi ta thăm dò thì anh ta không có động tĩnh gì, thăm dò xong anh ta mới cảnh cáo,

Đây giống như là đang nói: Cho ngươi cơ hội thăm dò, ngươi cũng không thể nào thăm dò ra điều gì, đừng làm chuyện mất mặt nữa.”

Hắc Đế bất lực nói, là một Hắc Đế của một vùng rộng lớn, ông ta sao lại không thể thăm do ra, lại còn bị người ta khinh thường, điều này khiến ông ta rất mất bình tĩnh.

“Ông đang nói là sư tôn có thể nhìn thấy ông? Lúc trước không phải ông nói sư tôn không thể phát hiện ra ông hay sao?” Lục Trường Sinh tiếp tục hỏi.

“Vì vậy ta mới nói không thể nhìn thấu sư tôn của cậu, thôi bỏ đi, ta vẫn nên giữ khoảng cách với sư tôn của cậu một chút, linh hồn yếu ớt của ta không chịu nổi một đòn của kẻ mạnh.”

Hắc Đế cảm thấy vẫn là sợ một chút vẫn hay hơn, không muốn gây ra phiền phức, nhỡ bị Lý Hiên đánh chết, thì Hắc Đế lão chỉ có đi đời.

“Cái này...”

Lục Trường Sinh trầm ngâm, lúc trước cậu cảm thấy Hắc Đế là kẻ mạnh của một vùng rộng lớn, khẳng định là kẻ mạnh rất có khí phách.

Kết quả hiện giờ thì hay rồi, bị sư tôn Lý Hiên cảnh cáo một chút, Hắc Đế đã sợ thất kinh, sự trái ngược này khiến Lục Trường Sinh không chấp nhận nổi.

“Được rồi, linh hồn của ông rất yếu ớt, ông nghỉ ngơi trước đi, đợi tôi mua đủ nguyên liệu rồi sẽ kêu ông.” Lục Trường Sinh nói.

“Được được, vậy cứ làm vậy đi, sau này nếu có sư tôn của cậu ở đó thì đừng gọi ta, ta đi ngủ đây.”

“Được!”

Lục Trường Sinh không nói gì, cảm giác vẫn là sư tôn của mình vẫn đáng tin hơn, tên tự xưng là Hắc Đế mạnh này vẫn chỉ là một kẻ nhát gan.

Có điều cảm giác sư tôn rất xa lạ, giống như một trưởng bối uy nghiêm, ngược lại Hắc Đế khiến người ta cảm thấy thân thiện hơn, khiến Lục Trường Sinh càng muốn tiếp xúc.

Nghĩ như vậy, cả đội vẫn tiếp tục lên đường, trên con đường chính gồ ghề, trời trong mây trắng, thẳng tiến tới thành Trấn Bắc.

Bọn họ không gặp bất cứ nguy hiểm gì, hoàn toàn thuận lợi đến thành Trấn Bắc, hoàn thành nhiệm vụ áp tải hàng.

Lý Hiên lấy được một vạn hai tiền thù lao nhiệm vụ, cùng mọi người bao trọn quán trọ, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho tất cả mọi người, anh một mình rời khỏi quán trọ.

Đầu tiên anh đi đến phía bên tường thành, mua một ngôi nhà, rồi mang một bộ quần áo đến bên ngoài thành Trấn Bắc.

Trong rừng trúc Lý Hiên gặp phân thân số một, đưa quần áo cho anh ta, mang anh ta theo vào thành.

Lý Hiên cũng đã nghĩ kỹ rồi, phân thân huyết có tác dụng bất phàm như vậy, vậy thì mỗi thành ta sắp xếp một phân thân, thu thập thông tin, bố trí tai mắt, thậm chí có thể học thêm năng lực.

Nếu như thành Trấn Bắc có rất nhiều võ quán, tiệm thuốc, bọn phân thân có thể thâm nhập những khu vực này, học tập tri thức, năm được nhiều loại võ học.

Phân thân huyết còn có thể làm việc kiếm tiền, nghĩ thử xem, ví dụ một phân thân trong một tháng có thể kiếm được năm nghìn tệ, một trăm phân thân có thể kiếm được bao nhiêu?

Đây chẳng phải là một số tiền nhỏ, có những phân thân ở đây, Lý hiên cơ bản không cần phí sức đi áp tải hàng đế kiếm tiền nữa rồi.

Điều quan trọng nhất là Lý Hiên có thể thông qua phân thân, tìm ra người có thiên chất xuất chúng, giúp bản thân càng mau chóng thu nhận đệ tử.

Nghĩ đến đây, Lý Hiên không chờ được mà đến tiểu viện, tiếp tục chế tạo ra phân thân huyết.

Đây là lần đầu Lý Hiên chế tạo những phân thân huyết mạnh hơn, một phân thân nhiều nhất cũng mang mười giọt máu, như vậy chúng càng có thể phát triển.

Suy nghĩ về việc bố trí ở mỗi thành, Lý hiên quyết định tại mỗi tòa thành sắp xếp năm mươi người là ổn, chủ yếu là diện mạo của chúng quá giống nhau.

Lý Hiên chuẩn bị tiếp tục chế tạo, cố gắng cải thiện dung mạo của chúng.

Nghĩ đến việc này.

Lý Hiên lấy ra thanh đao cứa vào lòng bàn tay, lập tức những giọt máu tươi đỏ thẫm chảy ra, từng giọt rơi xuống đất.

Bùm bùm bùm bùm!

Một loạt ánh sáng từ máu đỏ chói lóa, theo những giọt máu phát sáng một người rồi lại một người phân thân xuất hiện, rất nhanh tiểu viện đã tăng lên bốn mươi chín phân thân.

Lý Hiên đưa có chúng mệnh danh từ số hai đến số năm mươi, thêm phân thân số một trước đó nữa là năm mươi người.

Nhìn những phân thân mới xuất hiện, nhìn dung mạo của chúng y chang nhau, Lý Hiên nhíu mày.

“Lúc ta chế tạo, đã cố gắng không để chúng có tướng mạo giống nhau, nhưng vẫn là đến chín phần giống nhau, xem ra chỉ có thể để chúng hóa trang thôi.”

Lý Hiên bất lực lắc đầu, trong long hạ lệnh hóa trang, cùng lúc sắp xếp phân thân số một đi mua vài thứ.