[Ding! Đệ tử của ngươi Diệp Phàm, cho rằng phân thân cương thi là đại sư huynh.]
[Ding! Đệ tử của người Diệp Phàm thề mãi mãi bảo vệ phân thân cương thi.]
Tiếng âm báo vang lên không ngừng.
Lý Hiên ngồi trong căn phòng dưới đất, lặng lẽ tra xem lời nhắc, trong mắt lóe lên suy nghĩ.
“Nếu đã như vậy, vậy thì sắp xếp cho phân thân cương thi ở bên cạnh Diệp Phàm đi.”
Lý Hiên hạ chỉ lệnh cho phaant hân, đồng thời chờ đợi phần thưởng xuất hiện.
[Ding! Phần thưởng thứ nhất: Thực lực tăng lên một bậc, đạt được luyện khí cấp bốn.]
[Ding! Phẩn thưởng thứ hai: Máu trị thương, huyết dịch của người có hiệu quả trị thương.]
“Máu trị thương sao? Thú vị.”
Lý Hiên rất bất ngờ, không nghĩ rằng bản thần có được năng lực lạ lùng như vậy.
Cần biết rằng máu trị thương phối hợp với hồi phục siêu cấp, anh ấy chính là cỗ máy chiến đấu giết không chết được.
“Không chỉ như vậy, máu trị thương còn có phạm vi công dụng cực lớn, phù hợp ứng dụng trên nhiều phương diện.”
Trong mắt Lý Hiên lóe sáng, nghĩ đến rất nhiều phạm vi ứng dụng của máu trị thương, lập tức đem năng lực của bản thân truyền cho tất cả phân thân.
Cảm nhận được sức lực của phân thân lại tăng thêm, Lý Hiên gật đầu hài lòng, nhưng vận truyện một chút công pháp tu luyện, Lý Hiên ngày càng thấy linh khí xung quanh mỏng.
Lúc trước thực lực yếu cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng đến tầng thứ tư thì rõ ràng là cảm nhận linh khí không đủ dùng, phải tìm kiếm thêm nơi có linh khí dày.
“Sau này tính vậy.”
Lý Hiên lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến hòn đá kiểm tra linh khí mà Băng Huyên Nhi đưa.
“Kiểm tra một chút xem xem.”
Lý Hiên lấy ra hòn đá, thử nắm hòn đá.
Sau khoảng ba mươi giây, trên hòn đá ánh sáng lóe lên, hiện lên một dòng thông tin: Song linh căn Thổ - Lôi.
“Chỉ cso thể thử được tình trạng chung! Có chút sơ sài, thôi vậy, cũng đưa cho cha mẹ thử xem.”
Lý Hiên ra khỏi căn phòng dưới đất, đến trạch viện của cha mẹ, đưa đá cho họ thử linh căn.
Khiến Lý Hiên bất ngờ là cha mẹ có đến bốn linh căn, cha có năm linh căn, đều có thể tu tiên được.
“Cha đã có công lực cấp chín, mẹ có công lực cấp năm, tuy đưa cho họ không ít đan dược, nhưng khoàng cách tu tiên còn rất xa.”
Lý Hiên để lại cho họ một lượng lớn đan dược, còn rất nhiều nước tình, căn dặn bọn họ toàn tâm tu luyện, rồi mới quay về trong tiểu viện.
“Lý Hiên.”
Một bóng người yểu điệu xinh đẹp tử nhà bên bay sang, đáp xuống trước mặt Lý Hiên, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Lý Hiên.
“Sao vậy?”
Lý Hiên thấy Băng Huyên Nhi yểu điệu trước mặt, tà áo dài trắng như tuyết của đối phương bay nhẹ trong gió phấp phới.
“Ta...”
Băng Huyên Nhi rất muốn con tiểu hươu sao, nhưng cô chưa từng thỉnh cầu ai bao giờ, lúc này khó mà có thể mở lời, im lặng một lúc sau cô mới nói.
“Khi nào anh đi đến Thanh Liên Tông? Bên đó có rất nhiều sách tu tiên quý, linh lực dồi dào, tài liệu tu tiên đầy đủ. Gạo kê, gạo, lúa mạch, các loại nguyên liệu đồ ăn nên có thì đều có, ta đề nghị anh mau chóng đến Thanh Liên Tông.”
“Thanh Liên Tông ah.”
Lý Hiên nhìn phương hướng núi Bạch Vân bên ngoài thành.
ở bên đó.
Một đỉnh núi to cao sừng sững, khí màu trắng bay lượn, linh khí dâng trào, những dấu hiệu của một gia phái tu tiên.
Lý Hiên đối với Thanh Liên Tông vẫn có chút kỳ vọng, chủ yêu là khoảng cách gần, về nhà cũng thuận tiện, còn có thể mua được nhiều tài liệu.
Lúc trước anh trở thành nhất phẩm luyện vũ khí sư, dự định rèn một pháp khí, nhưng phân thân tìm kiếm lâu như vậy, cũng không tìm được nguyên liệu.
Có rất nhiều thử mà thành trì của nhân loại căn bản không có.
Cộng thêm linh khí mỏng manh xung quanh, ngày càng không thể tương xứng với tu vi của anh, rời khỏi đây là chuyện sớm muộn.
Đặc biệt lượng nước tình hấp thu được trên người kẻ mạnh sẽ càng nhiều, vì vậy Lý Hiên gật gật đầu.
“Được, ta thu xếp một chút, ba ngày sau xuất phát.”
“Được rồi, nhất định mang theo tiểu hươu sao.” Băng Huyên Nhi vội đề nghị.
“Không mang theo nó được, để nó ở nhà giữ cổng.” Lý Hiên lắc đầu từ chối.
“Hả? Ở nhà giữ cổng sao?”
Băng Huyên Nhi sững người, chớp mắt nhìn Lý Hiên, trong lòng buồn rầu.
Người khác mà có được linh thú, thứ gì tốt cũng sẽ cho linh thú, còn sắp xếp cho nó động phủ có nhiều linh khí nhất.
Nhưng Lý Hiên thì ngược lại.
Không những sắp xếp cho linh thú một cái ổ rách nát, còn ở trong thành trì con người ít linh khí, khiến Băng Huyên Nhi cảm thấy trong lòng rất choáng váng.
:”Lý Hiên, thật là không mang theo tiểu hươu sao sao? Nó rất bất phàm, không đối tốt với nó, nói không chừng nó sẽ rời đi.” Băng Huyên Nhi không kìm được mà nhắc nhở.
“Không sao, tiểu hươu, ngươi có nguyện ý ở nhà trông nhà không?” Lý Hiên nhìn con tiểu hươu sao.
Nghe tiếng Lý Hiên, tiểu hươu sao lập tức chạy qua, ngoan ngoãn gật đầu.
“Cái này...”
Thấy con tiểu hươu sao ngoan ngoãn như vậy, lại nghĩ Lý Hiên để nó ở nhà trông nhà, Băng Huyên Nhi trong long bị đả kích bội lần.
Cô rất muốn nói, người hơn người tức chết người, bị đối đãi bất công, tiểu hươu sao vẫn gật đầu đồng ý.
Cần biết rằng đây là linh thú đó, người khác có cầu cũng cầu không được, đều được xem là Phật mà cúng bái.
Nhưng giờ thì hay rồi, Lý Hiên lại để linh thú trông nhà, thật không có lý lẽ mà.
Băng Huyên Nhi trong lòng bất bình xác nhận lại lần nữa: “Thật sự trông nhà sao?”
“Ừm.”
Lý Hiên gật đầu như lẽ đương nhiên.
Băng Huyên Nhi thấy bộ dạng như lẽ đương nhiên của Lý Hiên, càng thấy bất lực, sau cùng không nhìn lấy Lý Hiên một cái mà bay đi.
...
Lý Hiên thấy Băng Huyên Nhi rời đi, hấp thu cảm xúc từ Băng Huyên Nhi tuôn trào, cảm thấy Băng Huyên Nhi vẫn thật dễ bị cảm xúc chi phối.
Ngẩng đầu lên, Lý Hiên thấy Lôi Điện Kim Điêu trên cây, còn có tiểu hươu sao bên cạnh.
“Con chưa đặt tên cho chúng, cho các ngươi một cái tên thật kêu.” Lý Hiên ngừng một lát rồi nói tiếp.
“Kim điêu tên Tiểu Kim, tiểu hươu sao tên Tiểu Hoa, cứ vậy đi.”
Bùm!
Ở bên cạnh.
“Căn bản không kêu có được không, kim điêu tên Tiểu Kim, còn được, tiểu hươu sao tên Tiểu Hoa quá thô tục rồi, nên gọi là Hoa Hoa mới đúng, ủa? Hình như càng thô hơn.”
Băng Huyên Nhi khó khăn trong việc lựa chọn, không biết nên lấy tên nào, hoàn toàn khổ não.
Bên cạnh. Lý Hiên hấp thu cảm xúc xung quanh, quay về trong phòng thu dọn đồ đạc, những gì nên mang đi đều mang.
Còn về hai đứa trẻ, vẫn có phân thân âm thầm bảo vệ, đủ để bảo vệ cả cha mẹ, Lý Hiên cũng có thể yên tâm đến Thanh Liên Tông.
...
Thanh Liên Tông.
Trên nền đá xanh cua cửa núi.
Tông chủ Chu Chinh đang cùng chín vị trưởng lão cùng xuống núi, xem đoàn người đang báo danh dưới núi.
“Sao rồi? Người mang theo lệnh bài đã đến chưa? Cái người mà đại tu sĩ Vũ Tiên Tông đã tiến cử đó, chúng ta phải cẩn thận chiếu cố.” Chu Chinh nhìn vị đại trưởng lão.
“Vẫn chưa đến, lứa đệ tử đầu đã gần đầy rồi, nhưng vẫn chưa thấy người mang lệnh bài đến.” Đại trưởng lão bất lực lắc đầu.
“Ta đã phái người trấn ở gần tông môn, thấy người mang lệnh bài, lập tức lên báo, hiện giờ việc có thể làm chỉ có thể là chờ đợi.” Nhị trưởng lão lên tiếng.
“Đúng rồi, sau khi người mang lệnh bài đến, chúng ta nên chiếu cố thế nào đây? Chúng ta là tông môn tu tiên, không thể quá mất phong thái của tiên gia được, mất mặt thì không được.”
“Việc này đơn giản thôi, chúng ta âm thầm chiếu cố là được, những đệ tử khác cũng sẽ không có ý kiến gì, còn thể hiện được sự công tư phân mình của chúng ta.”
“Đúng đúng đúng, cứ như vậy mà làm.”
Một đám lão già tụ tập với nhau bàn tán, ra vẻ đạo mạo quyết định âm thầm chiếu cố Lý Hiên.
Thời gian dần trôi, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Vào sáng sớm, ánh mặt trời tươi đẹp, chim kêu hoa nở.
Lý Hiên từ biệt cha mẹ, mang theo A Đại và Thu Nhi rời thành, rồi trên xe ngựa đi về hướng Thanh Liên Tông.
Băng Huyên Nhi không đi theo, cô nói muốn chăm sóc tiểu hươu sao, dự định vài ngày sau đi Thanh Liên Tông tìm Lý Hiên.
Lý Hiên cũng không cho là chuyện gì to tát, ngược lại ung dung nhìn cảnh sắc dưới ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ.
Vào lúc này.
Trong thành Bạch Vân xông tới một đội cưỡi ngựa, dẫn đầu là Triệu thống lĩnh, còn có một tên thư sinh mặt trắng cùng với hai nha hoàn.
Những người này cưỡi ngựa mau chạy tới, sau khi gặp xe ngựa của Lý Hiên.
Triệu thống lĩnh nhìn thấy Lý Hiên, chạy đi một đoạn khá xa rồi cùng bàn tán với thư sinh mặt trắng.