Dịch: Nhị GiaKhi Chỉ Dao thực hiện nét bút cuối cùng, có một tiếng lách cách bên tai vang lên, khiến cả thần hồn và nàng đều trở lại.

Đặt bút xuống, Chỉ Dao quay người đi về phía ngăn ẩn, vươn tay lấy chìa khóa.

Chỉ Dao trong lòng vui mừng, nàng đã lấy được chiếc chìa khóa bí mật đầu tiên.

"Đa tạ.

" Chỉ Dao chân thành nói lời cảm tạ với hắn, sau đó lấy từ trong túi ra một quả "Thọ Nguyên", biết linh lực của nàng sẽ bị giam cầm, không mở được túi trữ vật, nên nàng bỏ vào túi một ít quả Thọ Nguyên.

Người bình thường ăn quả này có thể tăng tuổi thọ lên mười năm, thích hợp dùng để đoạn trừ nhân quả này.

Chỉ Dao nhét linh quả vào tay Lưu Hi, nhưng Lưu Hi nhanh chóng lắc đầu từ chối, muốn nhét trả lại cho nàng.

"Thứ này đối với ta có tác dụng rất lớn, ngươi cứ yên tâm nhận lấy quả này, thỉnh thoảng ăn một chút là được.

" Chỉ Dao lắc lắc chìa khóa bí mật trên tay, giải thích cho hắn.

Thấy nàng kiên quyết như vậy, Lưu Hi chỉ có thể đỏ mặt nhận lấy, vừa rồi trong lúc tranh chấp, hắn vô tình chạm vào tay con gái nhà người ta, thật sự là có chút càn rỡ thô lỗ.

"Vậy ta xin cáo từ!" Chỉ Dao ôm quyền hành lễ, rồi bước ra khỏi cửa, để lại Lưu Hi nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng tiếc nuối.

Chỉ Dao vừa bước ra khỏi cổng, đột nhiên một chiếc xe ngựa lao tới.


Nàng vội vàng lăn người né tránh, nhưng không có linh lực bảo vệ, tay nàng đầy vết thương vì cọ xát.

"Dừng lại!" Một giọng nam nhân từ trong xe ngựa truyền đến.

Chỉ Dao đang kiểm tra vết thương trên tay thì đột nhiên có một bóng người đi tới trước mặt nàng.

Ngẩng đầu nhìn, tim Chỉ Dao đập dữ dội, khuôn mặt người này cư nhiên cách nàng hai centimet dừng lại, nàng suýt chút nữa đụng phải.

Chỉ Dao nhanh chóng lùi lại, rồi nhìn hắn, cảm thấy hơi thở của nàng bị đình trệ.

Chỉ thấy người này mặc một bộ y phục màu đỏ, mái tóc đen dày được ngọc quan búi lên cao, một đôi mắt hoa đào mảnh mai mọc dưới một đôi lông mày hình kiếm, sống mũi cao, khóe mi cong cong, đôi môi gợi cảm hơi nhếch lên, khuôn mặt nhìn nàng thích thú.

Chỉ Dao trông hơi kinh sợ, trên đời lại có người có ngoại hình xuất chúng như vậy, so với nam chính người này cao hơn một chút.

"Tiểu nha đầu, ngươi bị thương?" Nam tử mặc áo đỏ biết rõ còn cố ý hỏi.

"Ha ha.

" Chỉ Dao trong lòng trợn tròn mắt, chuyện này không phải rõ ràng lắm sao?"Đều là lỗi của bản vương, ngươi đi theo ta đến phủ xem thái y đi?" Nam tử áo đỏ dụ dỗ nói.

"Vương gia?" Chỉ Dao hơi nghi hoặc.

"Không sai, bản vương chính là Tần vương đương triều, Tần Du là ta.


" Vừa nói, hắn vừa lấy ra một chiếc quạt xếp, mang theo một chút tiêu sái phóng ra.

Thấy hắn ta hành động như vậy, Chỉ Dao ngược lại nghĩ đến Lý Cảnh Văn.

Hóa ra là Tần vương sao, thực sự là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến tay chẳng tốn thời gian a.

"Vậy thì đa tạ.

" Chỉ Dao gật đầu, và đi theo nam tử vào trong xe ngựa.

"Hắc, ngươi cũng không sợ ta bắt cóc ngươi sao?" Tần Du trêu chọc nhìn Chỉ Dao.

Chỉ Dao phớt lờ hắn ta và tự mình nhớ lại nội dung của "Thanh Tâm Quyết".

"Này, sao ngươi không nói chuyện?" Tần Du mãnh liệt tiến tới trước mặt Chỉ Dao.

Chỉ Dao giật mình, vô thức dùng tay tát vào mặt đối phương.

Hai người đột nhiên sững sờ, trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

"Vương gia, chúng ta đến rồi.

" Mãi cho đến khi người hầu nhắc nhở, bọn họ mới hoàn hồn lại.

Tần Du hừ lạnh một tiếng, phất tay áo ra khỏi xe ngựa.

Chỉ Dao xấu hổ ho vài tiếng rồi đi theo hắn xuống.

Ngẩng đầu nhìn lên, trên phủ treo ba chữ lớn "Tần Vương Phủ", xem ra nàng không có nhìn lầm.

"Còn đứng đấy làm gì, còn không mau đi vào?" Tần Du tức giận gọi vào, nữ nhân này cũng dám đánh hắn!.