Dịch: Nhị Gia“Yêu, ngươi lại là tên ất ơ từ đâu chui ra vậy? Hừ, loại cóc ghẻ như ngươi mà cũng muốn chạm vào mĩ nhân?” Lý Ngọc bĩu bĩu môi, đánh giá Chỉ Dao một lượt từ đầu tới chân! !.

Ni mã, nàng cũng muốn đánh người ghê?Nàng tốt xấu gì cũng được coi là mĩ nữ đấy, cái gì mà gọi là cóc ghẻ hử!?“Phụt.

” Hạ Thất Nguyệt ngồi một bên xem bật cười, thực sự là sắc mặt của Chỉ Dao lúc này quá khó coi đi! !.

.

Nghe thấy tiếng cười của Hạ Thất Nguyệt, Chỉ Dao trong lòng lại càng không vui, nàng thế mà lại bị một kẻ đồng tính khinh thường a.

Tư Nhược Trần đứng bên cạnh lúc này cũng đang cúi đầu, vai rung lên, hiển nhiên là đang cười trộm.

Chỉ Dao thấy vậy, tức giận nói: “Ngươi nói đúng lắm, loại cóc ghẻ như ta nào dám mơ tưởng đến người mà đạo hữu nhắm đến? Các người tiếp tục, tiếp tục.


” Chỉ Dao nói rồi bèn đi về phía Hạ Thất Nguyệt.

Tư Nhược Trần lúc này không còn cười được nữa, thực sự là cười không nổi nữa, hắn ta không ngờ mình thế mà lại bị bỏ rơi rồi.

Trong lòng hậm hực, Tư Nhược Trần mặc kệ, mặt âm trầm trực tiếp đi đến bên bàn, ngồi phịch xuống, chẳng thèm để tâm phản ứng của Lý Ngọc nữa.

Nếu dám chọc giận hắn, dù có phải mạo hiểm bị bắt lại, hắn ta cũng sẽ giết hắn.

Lý Ngọc thấy Tư Nhược Trần không nể nang mặt mũi như vậy, gương mặt vốn mang nét cười nay đã trầm xuống.

Hắn đem theo tùy tùng đến bên bàn Chỉ Dao, đập một chưởng xuống mặt bàn, tức thì bốn chân bàn gãy đoạn, cả mặt bàn rơi xuống.

Ba người thấy vậy, đứng phắt lên, đằng đằng sát khí nhìn Lý Ngọc.

Bị người khiêu khích như vậy, thực sự là không cần nhịn nữa.

“Ai nha, sao nào, còn định phản kháng à? Đến Ninh Hư thành này, chính là thiên hạ của gia, ngươi cũng không nghe ngóng xem xem.

” Lý Ngọc lúc này đã mất đi kiên nhẫn, giơ tay chỉ thị tùy tùng phía sau, tiến lên bắt lấy ba người.

Những tu sĩ trong đại sảnh nhìn thấy bọn họ định động thủ, không những không sợ mà còn đầy mặt hưng phấn, cuộc sống như vậy mới coi như thú vị.

Ba người thấy vậy, lập tức lấy ra pháp khí của mình.


“Dừng tay!” ba người đang định xông lên, cửa khách điếm đột nhiên truyền đến một giọng nữ.

Chỉ Dao nhìn ra ngoài, liền thấy một vị nữ tu mĩ lệ mặc chiếc váy màu vàng bước vào, bên cạnh nàng ta còn có một nam tử áo đen.

“Tam tỷ, sao tỷ lại đến đây?’ Lý Ngọc nhìn thấy Lý Thiến, có chút bất ngờ.

“Hừ, ta không đến thì để đệ làm phản à? Hả?” Lý Thiên hai tay chống nạnh, chỉ vào Lý Ngọc, tức giận nói: “Đệ mới từ khu cấm túc đi ra ngoài, mới mấy ngày lại muốn vào đó nữa phải không?”“Tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, bọn đệ là đang đùa thôi.

” Lý Ngọc nhanh nhẹn đi ra cửa, nắm lấy cánh tay thiếu nữ áo vàng, bắt đầu làm nũng! !.

Thật là cay mắt, Chỉ Dao kinh bỉ trong lòng, lớn như vậy rồi mà còn nhõng nhẽo như vậy, quả nhiên là tên đồng tính đáng chết, nhìn bộ dáng hình như còn là thụ.

Hai người cứ kéo qua kéo lại ở cửa, nam tử áo đen đứng cạnh nữ tu lại trực tiếp đi về phía ba người Chỉ Dao.

Sau cùng dừng lại trước mặt Chỉ Dao, hơi khom người hành lễ: “Diệp Vô Lạc bái kiến sư thúc.

”“Thì ra là Diệp sư điệt, không cần đa lễ.


” Chỉ Dao đỡ hờ một cái, có chút hiếu kì nhìn hắn ta.

Thì ra người này chính là Diệp Vô Lạc.

Diệp Vô Lạc, linh căn đơn hệ băng, là sư thừa dưới trướng tông chủ Vạn Kiếm tông Lạc Hoằng, chỉ mới 20 tuổi đã thăng lên Trúc Cơ kỳ, lại còn lĩnh ngộ được kiếm ý thuộc tính Băng, là thiên tài có tiếng của Vạn Kiếm tông.

Một người ưu tú như vậy, trong nguyên tác đương nhiên không thể vô danh được.

Người này khi đến Loạn Ma Hải tu luyện quen biết nữ chính, đồng thời gặp được đích nữ nhà họ Lý, là một trong tam đại gia tộc ở Ninh Hư thành.

.