Dịch: Nhị GiaChỉ Dao lắc đầu, nhìn về phía Vân Nương một cách không tán thành, cái này cũng quá mềm yếu rồiTính cách mềm yếu như vậy làm sao có thể trèo chống cái nhà này.

Vân Nương cảm thấy hơi khó chịu khi bị Chỉ Dao nhìn chằm chằm, nàng cũng biết mình làm sai, nhưng Tề Lang đã đi rồi, nàng không còn ai nương tựa, chỉ có thể chịu đựng mọi thứ.

Chỉ Dao cũng đã nghĩ ra nguyên nhân tại sao cô ấy lại làm như vậy, nếu cô ấy không có thực lực thì chỉ có thể dựa dẫm vào người khác, khi xảy ra chuyện chỉ có thể thỏa hiệp.

Lần đầu tiên, nàng rất biết ơn vì mình có linh căn.

"Thịnh nhi, Kỳ Kỳ, lại đây.

" Chỉ Dao vẫy tay gọi hai đứa nhỏ, và lấy ra một Trắc Linh Bàn mà cha mẹ cô đã chuẩn bị cho mình.

Lúc trước nàng còn nghĩ cho nàng cái này để làm gì, không ngờ bây giờ lại dùng đến.

"Thịnh nhi, trước đặt tay lên đây xem thế nào.


" Chỉ Dao hướng dẫn.

Vân Nương biết chuyện Linh Bàn, trong lòng có chút kích động cùng chờ mong một hồi, nàng không muốn con mình cũng phải sống một kiếp người phàm như mình.

Thịnh nhi không biết tại sao Chỉ Dao muốn mình làm điều này, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đặt tay lên đó.

Sau một hơi thở, toàn bộ Trắc Linh Bàn sáng lên, ánh sáng trắng chói mắt khiến mấy người họ không mở nổi mắt.

Là Quang linh căn cực phẩm?Chỉ Dao nhìn vào Trắc Linh Bàn có hơi ngạc nhiên, nồng độ linh căn này gần như muốn đuổi kịp nàng.

Thịnh nhi nhìn thấy chiếc mâm tròn trước mặt phát ra ánh sáng trắng, vội vàng nhắm mắt lại rồi rút tay về, hắn không hiểu tại sao nó lại đột nhiên phát sáng.

"Kỳ Kỳ, muội cũng làm như ca ca đấy, đưa tay lên.

" Chỉ Dao xoa đầu Kỳ Kỳ, tiểu nha đầu này bây giờ đã không sợ nàng như vậy.

Kỳ Kỳ nhìn mẹ mình, cho đến khi bà gật đầu, mới đưa tay đặt lên Linh Bàn.

Qua mấy hơi, mâm tròn sáng lên hai loại màu sắc hồng lục.

Thì ra là song linh căn Hỏa, Mộc, Chỉ Dao nhíu mày có chút nghi hoặc.

Linh căn của đứa trẻ có liên quan rất nhiều đến gien của cha mẹ, cha mẹ không có căn tính linh căn rất hiếm gặp, nhưng căn nguyên của đứa trẻ lại cực kỳ rất tốt.

Hoặc đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc có một lý do khác.


Mà Vân Nương ở một bên nhìn thấy kết quả trực tiếp dở khóc dở cười.

Thịnh nhi và Kỳ Kỳ lo lắng vây quanh Vân Nương, ôm nàng thật chặt.

"Thịnh nhi, Kỳ Kỳ, các đệ có muốn trở nên mạnh mẽ hơn và bảo vệ mẹ mình trong tương lai không?" Chỉ Dao nhìn hai người với vẻ mặt nghiêm túc, tự hỏi liệu họ có xứng đáng với cơ hội mà nàng cho hay không.

"Đệ muốn! Đệ nằm mơ cũng muốn!" Thịnh nhi kích động đứng lên, mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt thành quyền.

Trong mộng hắn vô số lần mơ thấy mình trở thành đại hiệp giang hồ, sẽ không còn ai dám ức hiếp mẹ và muội muội hắn nữa.

"Muội… muội cũng muốn!" Kỳ Kỳ cũng yếu ớt nói, bày tỏ quyết tâm của mình.

Chỉ Dao bước tới xoa đầu hai người họ, đôi khi thứ người ta thiếu chính là cơ hội.

"Vân tỷ, tỷ hãy giải thích cho chúng về vấn đề tu tiên đi.

Ta sẽ đi tìm một ít thức ăn rồi quay lại.

" Chỉ Dao nói xong cũng không đợi nàng đáp ứng, liền rời đi! Một canh giờ sau, Chỉ Dao xách theo hai con thỏ và một con gà rừng trở về, sau đó nướng chúng lên, mấy người họ cùng nhau ăn một bữa ngon lành.


Buổi tối, sau khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ, Chỉ Dao lấy ra một chiếc đệm và ngồi xếp bằng.

Sau đó, nàng đã gửi đi một triệu hoán phù cho sư huynh của mình, đem việc này báo chi tiết cho sư huynh biết.

Sư huynh nói sẽ đến đón người ngay lập tức, trong vài ngày nữa sẽ đến.

Chỉ Dao chỉ có thể để họ gia nhập vào Vạn Kiếm Tông, tất cả các tâm pháp và công pháp của nàng đều đến từ Vạn Kiếm Tông, không thể tùy ý truyền ra bên ngoài.

Bất quá, linh căn của hai người họ nhất định sẽ được tông môn bồi dưỡng, mặt khác thương thế của Vân tỷ cũng có thể để các tiền bối hỗ trợ áp chế.

Đó là điều duy nhất mà nàng có thể làm cho họ lúc này.

.