Dịch: Nhị GiaChỉ Dao theo hai người vào nhà, thấy một vị phụ nhân trang phục nữ nhân đang nằm trên giường.

"Mẹ, tỷ tỷ này nói sẽ ở lại nhà chúng ta một đêm.

" Cậu bé dắt muội muội đến bên giường, cẩn thận nhìn mẹ.

"Khụ! khụ, thật có lỗi, ta không được khỏe, khụ! Chậm trễ cô nương.

Khụ khụ!" Mẹ cậu bé áy náy nhìn về phía Chỉ Dao.

"Là ta quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi.

" Chỉ Dao lắc đầu, thấy nàng ho khan, liền không đành lòng.

"Cô nương không phiền, cứ gọi ta là Vân tỷ, khụ!" Vân Nương có chút ngượng ngùng nói.

"Vân tỷ!" Chỉ Dao bình tĩnh gọi một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh Vân Nương, truyền một ít linh lực vào trong cơ thể nàng qua lưng.

Nhưng ngay khi linh lực của nàng tiến vào cơ thể, một luồng ma khí đột nhiên bộc phát, cuốn theo linh lực của nàng.

"Phốc!" Vân Nương phun ra một ngụm máu lớn.


"Mẹ ơi!" Hai đứa trẻ khóc kêu lên.

"Vân tỷ!" Chỉ Dao hốt hoảng, "Thực xin lỗi, đều tại ta, tỷ không sao chứ?"Chỉ Dao tự trách mình quá vọng động rồi, chỉ muốn thay nàng điều trị thân thể một chút, lại không nghĩ tới trong cơ thể nàng vậy mà tồn tại ma khí.

"Không sao.

" Vân Nương lắc đầu: "Thịnh nhi, con dẫn Kỳ Kỳ ra ngoài chơi một lát, khụ… Mẹ và tỷ tỷ nói chuyện một chút, khụ!""Được, mẹ.

" Hai đứa nhỏ đều là ngoan ngoãn gật đầu rồi đi ra ngoài.

"Vân tỷ, tỷ đây là?" Chỉ Dao có chút nghi hoặc, tại sao trong cơ thể một phàm nhân lại có ma khí?"Khụ, còn không biết nên gọi ngươi là gì?” Vân Nương lên tiếng hỏi thăm.

"Cứ gọi ta là Chỉ Dao.

" Chỉ Dao đi đến bên giường ngồi xuống.

"Chỉ Dao, cái tên hay đấy.

Khụ! Ngươi nhất định tò mò tại sao ta, một phàm nhân, lại có ma khí trong người?" Nghĩ đến kinh nghiệm của chính mình, Vân Nương lập tức đỏ bừng mắt.

"Ta họ Tề tên Vân, cha ta là đệ tử chi thứ của Tề gia, một trong bát đại gia tộc, khụ!" Vân Nương khó khăn ngồi dậy, sau đó nói: "Cha ta trong một lần rèn luyện bên ngoài đã lấy được một ngọc bài, khụ! Sau đó, một trưởng lão trong tộc biết được nên họ đã cùng ma tu đến để cướp nó.


"Vân Nương nắm chặt tay thành nắm đấm, vẻ mặt đầy oán hận.

"Sau này trên đường chạy trốn, cha ta vì bảo vệ ta mà bị bọn họ gi.ết ch.ết, khụ khụ khụ.

"Chỉ Dao vội vàng tiến lên đỡ nàng trở về, có chút xót xa nhìn nàng.

Nàng thực sự không thể tưởng tượng được cảnh cha mẹ mình bị giết ngay trước mặt mình, nàng sẽ phát điên mất.

"Mà ta cũng bị ma tu đả thương, lúc sắp bị giết, được cha của hài nhi cứu, khụ!" Nghĩ đến tướng công của mình, Vân Nương khẽ cười: "Cha của hài nhi chưa bao giờ chán ghét ta là một phàm nhân, những năm gần đây, khụ! Vẫn luôn tìm cách chữa khỏi cho ta.

""Thế nhưng, lần này hắn đi, đã bốn năm, khụ! Nếu không phải bình thường Lâm thẩm chiếu cố chúng ta, sợ là chúng ta sẽ không sống được đến hiện tại.

" Vân Nương vừa rơi nước mắt vừa nói, nàng là người đã liên luỵ Tề lang.

"Phu quân tỷ chắc chắn sẽ về sớm thôi, tỷ cũng đừng lo lắng quá.

" Chỉ Dao không biết nên an ủi nàng như thế nào, nhạt nhẽo nói.

"Ừ.

" Vân Nương gật đầu, gượng cười, nàng thật sự lo lắng cho Tề lang, hắn chưa từng xa nhà lâu như vậy.

"Cũng không biết tướng công nhà tỷ tên họ là gì? Nói không chừng về sau ta có cơ hội có thể gặp gỡ.

" Chỉ Dao lên tiếng hỏi thăm"Tề Tụ!" Vân Nương trong mắt chờ mong nói, sau này có lẽ sẽ gặp được nàng.

Chỉ Dao còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gào to của một người phụ nữ: "Vân Nương, đi xem một chút, Thịnh nhi của ngươi đang cùng người khác đánh nhau!".