Hứa Sí cảm thấy vô cùng buồn chán,ngồi đếm đến một trăm con cừu cũng chưa đợi được Ôn Du từ văn phòng đi ra.Anh biết cô thường xuyên đến văn phòng hỏi bài giáo viên vào giờ tự học buổi tối, vì thế từ chối lời mời chơi game hút thuốc của đám bạn xấu, một mình đứng ở cầu thang cạnh văn phòng chờ cô.Lúc trước ở trong phòng học không cảm nhận được, hiện tại khi anh đứng ở bên ngoài mới chính thức cảm nhận cái lạnh thấu xương của mùa đông giá rét.

Huống chi chỗ này còn là lỗ thông hơi hành lang, gió kết bè kết đội tạo thành một đoàn đấu đá lung tung, khiến anh không thể không rút toàn bộ khuôn mặt vào trong khăn quàng cổ.Điều này làm cho Hứa Sí không khỏi nhớ tới cô gái luôn mặc quần áo mỏng manh kia, gần đây nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, mỗi ngày cô còn không biết mệt đi đi lại lại phòng học và văn phòng, lạnh biết bao nhiêu.Vì thế khi Ôn Du đi ra khỏi văn phòng lên cầu thang thì thấy được cảnh tượng như vậy - thiếu niên mặc áo khoác đen đeo khăn quàng cổ màu nâu che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ có hai con mắt đen kịt lộ ra bên ngoài, khi nhìn thấy cô thì lấp lánh hơn một chút.Khăn quàng cổ che khuất khóe miệng nhếch lên của anh, cũng làm cho giọng Hứa Sí trầm thấp: "Thật trùng hợp, sao cậu lại ở đây?"Khi đó Ôn Du còn không biết, rất nhiều cuộc gặp gỡ thời niên thiếu nhìn như trùng hợp nhưng thật ra đều là một bên trong đó cố ý sắp đặt.


Cô ôm một đống sách bài tập trong lòng ngẩng đầu lên, nhìn ánh chiều tà còn sót lại cháy trong đôi mắt thiếu niên, cô cong mi mắt đáp: "Tớ mới hỏi bài từ văn phòng ra, cậu thì sao?"Hứa Sí nhíu mày, hai tay đút túi tựa vào tường: "Hóng gió."Đó là một lý do thoái thác rất phù hợp với tính cách của anh.

Ôn Du không hề nghĩ ngợi gì gật đầu, còn không đợi cô phát biểu bình luận, Hứa Sí đã bước đôi chân dài tới gần, sau đó đoạt lấy chồng sách của cô rồi ôm vào trong tay.Khác với mùi khói quanh quẩn trên người lúc trước, lúc này đây Hứa Sí đi tới mang theo một cơn gió nhẹ cùng mùi thơm trong sạch mát mẻ của nước giặt quần áo, anh không nói chuyện, dùng ánh mắt ý bảo cô lên lầu."Cảm ơn cậu."Lúc Ôn Du ở chung với anh tâm tình luôn rất tốt, vừa đi vừa hăng hái bừng bừng nói với anh những chuyện thú vị diễn ra gần đây, giọng nói êm dịu mềm nhẹ như sương mù bao phủ bên tai, nói xong còn tự chọc cười chính mình, sau đó bị gió lạnh xông vào cổ họng làm cho nhỏ giọng ho khan.Hứa Sí thì im lặng nghe, nhếch khóe môi lên theo tiếng cười trong trẻo của cô.

Trên bìa sách tựa như còn lưu lại hơi nóng từ lòng bàn tay thiếu nữ, anh cẩn thận từng li từng tí dùng ngón tay che lại khu vực ấm áp đó, tất cả cảm xúc bất an lập tức đều ôn hòa hơn, đầu óc cũng không khống chế được bắt đầu miên man suy nghĩ.Ôn Du thoạt nhìn rất gầy, nghe nói điều kiện gia đình cô không tốt lắm, anh phải tìm lý do thích hợp cho cô ăn no.


Quần áo cô mặc cũng mỏng quá, lần đầu tiên gặp mặt cô chỉ mặc một chiếc áo len cũ trong áo khoác đồng phục, bị đông lạnh đến run lẩy bẩy.Sau lần gặp mặt giữa trưa đó, anh mua một hơi toàn bộ đề luyện tập, khi mở trang đầu tiên ra anh mới phát hiện ngay cả đề cơ bản đơn giản nhất mình cũng không biết làm.

Tuy rằng Hứa Sí không thể chờ được muốn đi tìm cô hỏi đề, nhưng lại lo lắng cô gái trước mặt sẽ chê cười sự ngu ngốc của mình, anh chỉ có thể bắt đầu gặm sách giáo khoa từ đầu.Cô đi ở phía trước, bóng dáng mảnh khảnh bị ánh đèn chiếu xuống cầu thang.

Hứa Sí hơi cúi đầu, trong lúc lơ đãng giẫm lên bóng dáng Ôn Du thì vội vàng dời chân đi, cẩn thận từng chút một không chạm vào nó, rồi lại muốn bóng dáng của mình cách nó gần hơn một chút.Thậm chí anh còn vì bóng dáng của hai người trùng vào nhau trong ngắn ngủi mà âm thầm vui vẻ, trong một tích tắc kia, Hứa Sí nghĩ, anh thật sự đã hoàn toàn chìm đắm rồi.“Thứ bảy này là sinh nhật của tớ.” Mắt thấy sắp đến phòng học của Ôn Du, cuối cùng anh mới mở miệng trong lúc cô đang nói chuyện: "Ở Bá Tước có một buổi tụ hội, cậu tới không?""Bá Tước" là một KTV ở trung tâm thành phố, cô không ngờ Hứa Sí lại mời mình, có chút kinh ngạc xoay người sang chỗ khác.Đây là lần đầu Ôn Du nhìn anh từ trên cao nhìn xuống.


Trước kia bởi vì chiều cao, Hứa Sí trong mắt cô đều mang dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, không dễ đến gần, bây giờ khi cô cúi đầu, nó là một cảm nhận hoàn toàn khác.Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú, trên mặt vẫn không có ý cười, hai mắt đen nhánh dưới ánh đèn hiện ra vài phần chờ mong, khăn quàng cổ và mũ trùm đầu trên áo khoác làm cho cả người anh thoạt nhìn như lông xù, tựa như….