Dừng một chút, ông nhìn về phía Diệp Ngư vẫn đang nuốt nước miếng, tiếp tục: "Nói thêm, con cái lâu lắm mới nếm được vị thịt, cũng nên ăn chút thịt!"Diệp Ngư nghe xong, liên tục gật đầu: "Đúng đúng!"Cô nhìn thịt kho tàu chân giò lợn lấp lánh dầu mỡ, đơn giản không thể rời mắt.
Cá cũng thích ăn thịt.
Người càng thích ăn thịt.
Được!Có cô nói như vậy đó!Chu Tú Anh không nói nhiều nữa, bà ta nhanh chóng từ hộp cơm nhôm bên trong, chọn ra một nửa thịt kho tàu chân giò lợn, đặt riêng biệt ở trong tủ chén, dùng khóa nhỏ khóa lại, nhìn những đứa trẻ háo hức nhìn mình, bà ta giải thích: "Để sống qua ngày! Chính là phải tinh tế, bữa này toàn bộ hốt xong, ngày mai của các ngươi có thể không ăn được.
Nhưng mà bà để lại một nửa, đây lại không giống nhau, hôm nay mọi người có thể ăn được thịt, mai cũng sẽ ăn được, được ăn nhiều cơ nào!"Một hộp cơm thịt kho tàu chân giò lợn, tổng cộng cũng không có nhiều.
Chu Tú Anh lại nhặt một nửa, còn lại đựng vào trong tủ đứng, chính là mười mấy khối thịt kho tàu chân giò lợn, một người một đũa thì không đủ, nhưng trộn cùng củ cải một khối hầm, ít nhất mọi người đều có thể nếm vị thịt.
Ăn không được thịt, còn có thể ăn miếng dính vị thịt của củ cải!Cũng là không tệ!Loại thức ăn ngon này, Chu Tú Anh không tiếc để cho vài nàng dâu hốt, bà ta tự mình cầm dao, còn kéo Diệp Ngư ở bên cạnh, lợi dụng mọi người không chú ý lúc, nhét một khối thịt kho tàu chân giò lợn vào bên trong miệng Diệp Ngư.
Thịt kho tàu chân giò lợn nấu qua một lần, hầm dầu mỡ sáng bóng, lại xốp lại mềm, dùng đường nước hâm lại, thịt kho tàu chân giò lợn béo gầy xen kẽ vào miệng liền tan, lại thơm lại mềm.
Lúc thịt đến miệng, Diệp Ngư lập tức cảm thấy thỏa mãn, cô nhai từng ngụm nhỏ.
Chỉ cảm thấy thịt kho tàu chân giò lợn ngon không tả được, hận không thể nuốt luôn lưỡi.
Cô nhắm mắt một cách thoả mãn, thốt lên: "Ăn ngon quá!"Nghe cô nói vậy, Chu Tú Anh cảm thấy đau lòng, lặng lẽ chọn một miếng thịt chân giò có cả mỡ lẫn thịt đưa cho Diệp Ngư, nhỏ giọng thì thầm: “Con mau ăn đi.
"Một gia đình lớn, sống chung dưới một mái nhà là thế đấy, bất cứ thứ gì cũng đều phải tranh nhau ăn.
Lần này Diệp Ngư không nhận miếng thịt, cô chỉ liếm ngón tay còn mang theo dư vị thịt chân giò, cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Thịt ít người đông, không đủ để chia, cô ăn thêm một miếng, các anh trai sẽ phải ít ăn đi một miếng, đạo lý này cô hiểu.
Cô giương mắt nhìn bà nội bận rộn quanh bếp lò rồi kéo một chiếc ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh.
Một nồi chân giò kho củ cải được bê lên bàn, dù là người lớn hay trẻ con, mắt mọi người đều sáng rực, đồng loạt nhấc bát lên bàn ăn.
Diệp Ngư đã ăn một miếng lớn rồi, bây giờ miệng cô đầy mùi thơm của thịt, không giống như những người khác đang thèm thuồng.
Cô nhìn bà nội múc từng muỗng chia thịt, phần cho trẻ con thì trong mỗi muỗng thường sẽ có thêm một miếng thịt, nhưng đến lượt người lớn thì chỉ toàn là củ cải.
Nếu may mắn thì có thể sẽ dính thêm chút thịt vụn.
Nhưng khi đến lượt Lư Phượng Lan và Hồ Mỹ Anh mang bát đến, kết quả là Chu Tú Anh trực tiếp bỏ qua hai nàng dâu này.
Bà ta nói: "Sao? Đặt lời tôi nói ra ngoài tai à?"Ngay khi bà ta nói xong, Lư Phượng Lan và Hồ Mỹ Anh nhìn nhau, không nhìn Chu Tú Anh mà nhìn về phía chồng của mình, như thể đang tìm sự giúp đỡ.
Diệp Hồng Trung và Diệp Hồng Quân nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đã xảy ra:"Mẹ ơi, có chuyện gì thế?".