Hoàng hôn ở bờ biển bên kia cuối cùng cũng chìm xuống đường chân trời, gió biển nổi lên thổi qua đốm lửa trại.

Mấy người Kỷ Khanh Khanh ngồi ở bàn dài, cơm nữa đã xong xuôi, trên bàn mang lên một ít trái cây, mấy người trò chuyện với nhau câu được câu không, nhưng một điều rõ ràng là, đêm nay, nhân vật chính là Lâm Trăn.

Bữa cơm này, cô ấy và Trần Thư Diệc ngọt ngào ân ái không coi ai ra gì. Mặc kệ Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh đang ngồi ở đó, cũng chẳng quan tâm tới nhân viên công tác hay ống kính máy quay. Một màn này khiến cho Kỷ Khanh Khanh cảm thấy ê răng.

“Chồng ơi, những thứ này đều do anh bố trí hả? Sao em lại không biết thế?”

“Để em biết thì còn gì là bất ngờ nữa?”

Dứt lời lại hôn một cái.

“Chiếc nhẫn này đắt như vậy, thế mà vẫn còn mua!”

“Đồ em thích, đắt cũng đáng lắm.”

Dứt lời lại hôn một cái.

“Chồng ơi, em muốn ăn cái kia…”

“A….”

Kỷ Khanh Khanh lặng lẽ chuyển dời ánh mắt lên đĩa đựng trái cây trên bàn, sau đó lại nhìn Lục Lệ Hành. Không có ai để so sánh còn đỡ, bây giờ có người để so sánh rồi, haiz… Quá khác biệt! Lục Lệ Hành đúng là đầu gỗ!

Có thể yêu đương không thế?

Có thể không vậy???

Vậy mà chẳng có tí cảm giác nào cả!

Nội tâm Kỷ Khanh Khanh gào thét, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt sóng yên biển lặng như cũ.

Cô là một người phụ nữ của công việc, không thể cản ngày lễn đêm vì chuyện tình cảm mà hao tổn tâm trí được.

Lục Lệ Hành cho thì cho, không cho thì thôi. Cô cũng không phải người không có tiền không có năng lực. Cô sẽ cố gắng kiếm tiền, tự mình mua cho mình, tự mình làm nữ hoàng của đời mình!

“Chồng ơi, cảm ơn chiếc nhẫn ngọc bích của anh, em rất thích.”

…. Trần Thư Diệc thật tốt.

Cô ngồi gần lại chỗ của Lục Lệ Hành, nhỏ giọng hỏi:

“Chồng ơi, anh mua chiếc nhẫn ngọc bích này cho Lâm Trăn là ở buổi đấu giá nào thế?”

Lời này có chút ý tứ. Lục Lệ Hành thấp giọng nói:

“Là anh mua giúp Trần Thư Diệc, sao thế?”

Không phải là không khác lắm à?

“Em tò mò, anh nói hôm qua mua, mà hôm nay đã có…”

Lục Lệ Hành trả lời:

“Buổi sáng mới đưa tới, hiệu suất quá thấp.”

Kỷ Khanh Khanh: “…”

Xem ra mình cũng không có cơ hội để đến hội đấu giá này rồi.

Dường như hai người đang anh anh em em kia bây giờ mới chú ý tới Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành. Trên mặt không có vẻ xin lỗi mà còn cười cười, nói:

“Sao lại chỉ nhìn thôi thế? Ăn đi chứ.”

Kỷ Khanh Khanh nhìn trái cây đầy bàn trước mặt, xấu hổ mỉm cười.

“Bây giờ mấy giờ rồi?”

Trần Thư Diệc nhìn sắc trời, nói tiếp:

“Hình như cũng muộn rồi ấy.”

Lâm Trăn nhìn đồng hồ, nói:

“Bảy giờ bốn lăm phút rồi.”

“Đã muộn thế rồi hả? Sắp tám giờ rồi.”

Trần Thư Diệc vội vàng nói:

“Lệ Hành, cậu xem, bây giờ đã là tám giờ rồi, cậu đưa Khanh Khanh về phòng nghỉ ngơi đi, tôi và Trăn Trăn cũng về đây.”

Kỷ Khanh Khanh nhíu mày.

Tám giờ mà muộn á? Mới nói chuyện được mấy phút chứ?

Chẳng phải đĩa trái cây mới mang lên, một miếng còn chưa động vào à?

Dường như Lục Lệ Hành cũng không để ý, anh đứng dậy, nói:

“Chúng tôi về trước.”

Sau đó Kỷ Khanh Khanh cũng đứng lên, hai người rời khỏi bàn ăn, trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi.

Trên đường đi về khách sạn, gió lạnh thổi qua, trên người có cảm giác dinh dính, Kỷ Khanh Khanh không thoải mái lắm, lẩm bẩm một câu:

“Em đi tắm trước nhé.”

Nói xong thì cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Lục Lệ Hành ngồi trên sô pha suy nghĩ một hồi, sau đó lấy điện thoại ra, tìm kiếm “cách cầu hôn lãng mạn”.

Baidu tìm được giúp bạn 16 400 000 kết quả.

Lục Lệ Hành kéo xuống, lông mày càng nhíu chặt.

…. Có người yêu nên xem! Những cách cầu hôn khiến bạn ôm được người đẹp về nhà!

Một người đàn ông đã nhờ bạn tốt lái một trăm chiếc siêu xe Ferrai đến công ty của bạn gái để cầu hôn.

Lục Lệ Hành đóng trang web.

…. Kết hoạch cầu hôn đặc sắc.

Khi mở trang web này mới biết đây là quảng cáo của công ty kế hoạch. Lục Lệ Hành muốn đóng nhưng lại không kịp nữa rồi, giao diện trò chuyện có mấy tin nhắn mới gửi tới.

[Xin chào, bạn có kế hoạch kết hôn sao? Chỉ cần đưa ra một cái giá, chùng tôi chắc chắn sẽ tổ chức một màn cầu hôn khiến bạn gái của bạn phải khóc!]

Hai chữ “phải khóc” hấp dẫn ánh mắt của Lục Lệ Hành.

Sau đó, khung trò chuyện lại nhảy ra thêm mấy tin nhắn nữa.

—— Số tiền là bao nhiêu?

—— Một ngàn thì hãy gọi cho tôi…

—— Một vạn thì hãy gọi cho tôi…

—— Mười vạn thì hãy gọi cho tôi…

—— Hai mươi vạn thì hãy gọi cho tôi…

Lục Lệ Hành lắc đầu, số tiền quá thấp, không được.

Anh tắt trang web đó đi, tiếp tục xem.

Hoa tươi, khinh khí cầu, như là khuôn mẫu đã lỗi thời.

Tất cả đều không được.

Sau khi thoát ra, anh gọi điện cho Trần Thư Diệc.

Chuông điện thoại vang lên một hồi lâu, Trần Thư Diệc mới nhận máy.

Giọng nói kia như tức đến hộc máu:

“Đã muộn như vậy rồi cậu tìm tôi làm gì?”

“Muốn nhờ cậu giúp một chút.”

“Gấp cái gì chứ? Cần ngay bây giờ à? Nếu không vội thì ngày mai nói.”

“Vội.”

Trần Thư Diệc thấp giọng hỏi:

“Chuyện gì?”

“Tôi muốn cầu hôn Khanh Khanh, nhưng mà không có ý tưởng gì hay cả. Cậu suy nghĩ phong phú, đêm nay giúp tôi đi.”

“Đêm nay? Vội như vậy à?”

“Ừ.”

“Tổng giám đốc Lục à, tôi biết tôi là người làm của cậu, nhưng mà cậu có thể thông cảm cho người làm này hôm nay tâm trạng rất tốt không? Đã muộn như thế này rồi, hơn nữa không lâu trước đó tôi mới vừa cầu hôn Trăn Trăn, không khí rất thích hợp, nếu không phải chuyện liên quan đến mạng người thì đêm nay đừng quấy rầy tôi được không? Ngày mai! Ngày mai tôi chắc chắn sẽ nghĩ ra được một màn cầu hôn hoành tráng đến mức khiến cho Kỷ Khanh Khanh cảm động phát khóc!”

Lục Lệ Hành im lặng một lúc rồi nói:

“Nếu tôi nói việc này thật sự liên quan đến mạng người, đêm nay cậu….”

Đầu dây bên Trần Thư Diệc truyền tới âm thanh của Lâm Trăn:

“Thư Diệc, có chuyện gì thế?”

“Không có gì, không có gì.”

Nói xong lại nhỏ giọng nói vào điện thoại:

“Ngày mai tôi bàn bạc với cậu sau, hôm nay không nói nữa, cúp máy đây.”

Điện thoại truyền tới tiếng tút tút.

Lục Lệ Hành kéo lên kéo xuống danh bạ ít ỏi trong điện thoại của mình, nhưng xem qua xem lại cũng chẳng thấy có ai thích hợp. Cuối cùng anh nhấn vào số điện thoại của [Ông Nội].

Điện thoại vừa thông, bên kia đã bắt máy.

“Ông nội, ông chưa nghỉ ngơi ạ?”

Giọng nói khỏe mạnh của ông nội Lục truyền đến:

“Chưa có ngủ, sao tối nay lại nhớ tới việc phải gọi cho ông thế?”

Lục Lệ Hành nhìn về phía phòng tắm, sau đó đứng dậy đi về phòng ngủ, thấp giọng nói:

“Là như này, có chuyện cháu muốn hỏi ông.”

“Chuyện gì?”

Lục Lệ Hành đóng cửa phòng lại rồi khóa luôn. Người từ trước đến nay làm việc gì cũng quả quyết thẳng thắn lúc này lại cầm điện thoại, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, một câu cũng khó nói nên lời.

Ông nội Lục cũng không vội:

“Không vội, có chuyện gì khó giải quyết thì cứ nghĩ đi. Ông nội là người từng trải, ông sẽ nói rõ ràng cho cháu, ông có thể cho cháu một vài ý kiến.”

“Là thế này…”

Lục Lệ Hành cảm thấy hơi khẩn trương:

“Lúc tối nay, Trần Thư Diệc đã cầu hôn Lâm Trăn.”

“Chẳng phải hai đứa nó đã kết hôn nhiều năm rồi à? Sao còn cầu hôn thế?”

“Trần Thư Diệc nói khi bọn họ kết hôn không có một màn cầu hôn đàng hoàng, cho nên lần này nhờ cháu mua một chiếc nhẫn kim cương trong hội đấu giá, tối nay tổ chức một màn cầu hôn ở bờ biển…”

Ông nội Lục là người từng trải, nghe một lần đã hiểu ra ý của anh.

“Cháu muốn cầu hôn Khanh Khanh?”

“Có thể đấy. Ông nội rất tán thành chuyện này, đối với phụ nữ phải có sự kiên nhẫn và lãng mạn, cháu cứ yên tâm làm đi.”

Lục Lệ Hành trầm mặc một lát rồi nói ra bốn chữ:

“Cháu biết rồi ạ.”

“Vậy cháu còn chuyện gì muốn hỏi ông không?”

“Chỉ là cháu không biết nên lên kế hoạch cho một màn cầu hôn lãng mạn như thế nào.”

Ông nội Lục thoải mái cười, nói:

“Chuyện này đâu có yêu cầu kế hoạch? Có một số việc, nghĩ tới thì làm thôi, cách thức và nghi thức đều không còn quan trọng nữa. Thứ quan trọng là cháu phải có một trái tim chân thành.”

Lục Lệ Hành không nói gì.

“Ông nội biết cháu muốn cho Khanh Khanh một bất ngờ lớn là màn cầu hôn lãng mạn. Chuyện này có thể, nhưng mà cho dù là long trọng hay bình dị, thì cháu phải nhớ kỹ, phải dùng trái tim.”

Lục Lệ Hành lẳng lặng đứng ở đó, một lúc lâu sau mới thấp giọng trả lời:

“Cháu biết rồi, ông nội, cảm ơn ông.”

“Không cần cảm ơn.”

“Vậy ông nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừ.”

Nói xong thì cúp điện thoại.

Dùng trái tim ư?

—— “Đúng vậy, quan trọng nhất là cần phải dùng trái tim! Một màn cầu hôn không cần phải long trọng, nhưng chỉ cần có trái tim, không gì là không thành công!”

Lục Lệ Hành lấy hộp nhẫn đã chuẩn bị từ lâu ra, nắm trong lòng bàn tay, đứng ở cửa sổ ngắm nhìn bờ biển mênh mông, gió biển thổi tới, anh đột nhiên xoay người rời khỏi phòng.

Khi Kỷ Khanh Khanh ra khỏi phòng tắm, trong phòng đã chẳng thấy Lục Lệ Hành đâu. Tìm một lúc vẫn không thấy anh, cô gọi điện thoại cho Lục Lệ Hành, nhưng lại chẳng có ai nghe máy.

Có lẽ là có chuyện gì rồi nhỉ?

Kỷ Khanh Khanh không lo lắng lắm, sau khi sấy tóc xong, cô chuẩn bị kéo rèm xuống thì trong lúc vô tình lại nhìn thấy bờ biển như có người ở đó.

Dưới lầu mà cô ở là bãi biển, nhưng đi thêm trăm mét nữa thì là bờ cát và đá ngầm. Nơi đó đang có ánh đèn và tiếng người, vừa nhìn là biết ngay đó là người của chương trình, cũng chẳng biết làm gì ở nơi ấy.

Có lẽ là đôi tình nhân nào đó tản bộ nhỉ?

Kỷ Khanh Khanh không nghĩ nhiều, kéo rèm xuống.

Bây giờ là tám giờ rưỡi, chờ đến khi đồng hồ điểm chín giờ, cuối cùng Kỷ Khanh Khanh cũng không ngồi yên được nữa. Cô gọi một cuộc điện thoại cho tổ chương trình hỏi Lục Lệ Hành đi đâu.

Nhưng mà người của chương trình cũng nói không biết.

Có chút kỳ lạ rồi.

Đêm tối như này, anh đi đâu chứ?

Cho tới chín giờ rưỡi, Kỷ Khanh Khanh thay quần áo chuẩn bị ra ngoài tìm anh. Cô vừa thay giày xong thì cửa phòng mở ra.

Lục Lệ Hành đi vào, cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh ở huyền quan, anh ngơ người một lát.

“Anh đi đâu thế?”

Kỷ Khanh Khanh hơi cao giọng hỏi.

“Em gọi điện cho tổ chương trình, bọn họ nói cũng không biết anh đi đâu, đã muộn rồi, anh…”

Khi Kỷ Khanh Khanh nhìn đến tay của Lục Lệ Hành, đột nhiên im bặt.

“Tay anh làm sao vậy?”

Chú ý tới tay của Lục Lệ Hành, lúc này Kỷ Khanh Khanh mới phát hiện ra Lục Lệ Hành có hơi chật vật.

Chỗ đầu gối của quần tây có nếp uống rõ ràng, ống quần còn dính không ít nước bùn. Tay áo sơ mi được xắn lên đến khuỷu tay, nhưng dấu vết ướt nhẹp trên áo sơ mi vô cùng rõ ràng. Quan trọng nhất chính là, hai cánh tay có dấu vết bị đá thô cắt qua, nghiêm trọng nhất là lòng bàn tay. Từ ngón trở tới cổ tay, toàn bộ lòng bàn tay đều có một vết thương dài. Miệng vết thương như đã ngâm lâu trong nước biển, da thịt bên cạnh lộ ra ngoài trắng bệch.

Nhìn thôi đã thấy đau rồi.

Lục Lệ Hành lại chẳng để ý chút nào.

“Anh đi đâu rồi làm gì thế?”

Kỷ Khanh Khanh nắm lấy tay anh, lại tức giận lườm anh rồi nói:

“Em đi hỏi xem ở gần khách sạn có bệnh viện nào không đã.”

Nói xong thì quay người đi tìm điện thoại.

Lục Lệ Hành nắm lấy tay cô, nói:

“Anh không sao, anh đi tìm… Tìm hộp.”

“Tối muộn rồi anh đi tìm hộp làm gì? Anh đợi một chút, để em đi hỏi bệnh viện rồi đến bệnh viện đã! Ơ nhưng mà dùng thuốc khử trùng trước đi.”

“Là hộp trang trí.”

Lục Lệ Hành hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Anh không sao đâu. Anh muốn… Đưa em đến nơi này.”

“Nơi nào?”

Lục Lệ Hành dùng cánh tay không bị thương nắm lấy tay cô, hơi thấp thỏm lo lắng nói:

“Em đi cùng anh.”