Quản lý khách sạn nhắc đến con trai của chủ tịch khiến tâm Khúc Mịch khẽ động, có cái gì đó muốn bộc phát.

“Tôi muốn gặp anh ta một lần!” Khúc Mịch yêu cầu.

Quản lý ngần ngại lên tiếng: “Anh cảnh sát! Chuyện này e rằng tôi không thể trợ giúp. Vì tôi không có số điện thoại của Lãnh tổng nên không thể liên lạc được!”

“Khách sạn có chuyện gì thì làm sao?”

“Khách sạn do tôi toàn quyền phụ trách, tiền lương của tôi trích từ phần lãi trong doanh thu khách sạn, vì vậy tôi không dám làm qua loa. Từ ngày chủ tịch di cư ra nước ngoài, ba khách sạn và một vài bất động sạn giao lại cho Lãnh tổng. Cả đời này anh ta cũng chẳng phải lo cơm áo. Văn phòng tổng giám đốc trên lầu chỉ đón tôi hai lần: lần đầu tiên là thời điểm tôi ký hợp đồng, lần thứ hai là cách đây không lâu.”

“Ồ! Cách đây không lâu là khi nào?” Khúc Mịch truy hỏi.

“Chuyện này thì tôi nhớ rất rõ, chính là hôm có buổi dạ hội. Tôi vốn nghĩ rằng khó khăn lắm Lãnh tổng mới đến một chuyến nên muốn báo cáo công việc của tôi, nhưng ngày hôm ấy quá nhiều khách khứa, nên tôi không rảnh. Chờ đến khi tôi hết việc Lãnh tổng cũng đi rồi!”

“Mở phòng làm việc của tổng giám đốc Lãnh, tôi muốn kiểm tra một chút!” Trông thấy bộ dạng khó khăn của quản lý, anh bèn tiếp lời: “Đây là cảnh sát đang phá án, anh nhất định phải phối hợp.”

“Được!” Quản lý đành gật đầu đồng ý.

Lập tức Khúc Mịch rõ ràng tại sao anh ta lại dễ dàng đồng ý.

Văn phòng rất lớn và rất … trống trải. Không gian bằng ba gian phòng gộp lại, bên trong chỉ có duy nhất một chiếc bàn giám đốc dài, một cái ghế và một giá sách.

Trên mặt bàn chẳng có gì ngoài hộp đựng bút, ngay cả khung ảnh cũng không thấy.

Đây là tính cách đặc biệt, là người khép kín! Khúc Mịch đưa ra nhận xét.

Trong phòng làm việc đều không có lấy một hạt bụi, mùi hương tươi mới, khẳng định là luôn được quét dọn. Đẩy cánh cửa nhỏ, có một cái giường, drap giường màu trắng, nửa điểm nhăn nheo cũng không. Trang thiết bị phòng vệ sinh vẫn là màu trắng, sạch sẽ.

“Lãnh tổng là người đặc biệt sạch sẽ và thanh tịnh, vì vậy mỗi ngày tôi đều cho người đến quét tước phòng ốc phòng trừ trường hợp Lãnh tổng đột nhiên đến!” Quản lý giải thích, “Tôi nhớ rất rõ ngày tôi đến ký hợp đồng Lãnh tổng không căn dặn chuyện công việc, duy nhất chỉ có chỉ thị này.”

Có bệnh thích sạch sẽ, dù chỉ là hạt bụi nhỏ cũng không chịu được.

“Anh có biết gì về Lãnh tổng không?” Trên kệ sách, thượng vàng hạ cám loại nào cũng có, Khúc Mịch lướt qua tựa đề, phát hiện thể loại bao gồm: Y học, tâm lý, mỹ học, còn có một bộ truyện Sherlock Holmes.

Khúc Mịch vừa hỏi, vừa lấy tay rút một quyển sách.

“Chuyện về Lãnh tổng tôi không hiểu rõ, nhưng chuyện trong nhà chủ tịch thì có nghe một vài tin đồn. Hơn nữa, tin này chẳng coi là bí mật, trong ngành này, ai cũng từng nghe được chuyện này!” Vì không có bí mật nên quản lý mới nói ra.

Tập đoàn Lãnh thị kinh doanh trên nhiều lãnh vực, từ nhà hàng, khách sạn đến các trung tâm giải trí. Chủ tịch Lãnh Văn Hải dùng thời gian suốt bốn mươi năm trời xây dựng một đế chế thương mại riêng. Đáng tiếc, sự nghiệp thành công nhưng đời sống gia đình lại không hoàn mỹ. Vợ của ông ta sau khi sinh Lãnh Thác thì thân thể không khỏe, năm Lãnh Thác mười lăm tuổi thì bà ta qua đời.

Sau đó Lãnh Văn Hải cưới thêm vợ lẽ, không ngờ một năm sau cũng lâm bệnh, từ trần. Đến lúc này dấy lên tin đồn Lãnh Văn Hải mệnh khắc thê. Sau lần đó, quả nhiên ông ta không tái giá, thế nhưng một năm trước, đột nhiên có phóng viên tuồn ra tin tức ông ta có bạn gái, hai người còn sinh được một trai một gái, con trai được mười chín, con gái cũng được mười sáu.

Tin tức bị Lãnh Văn Hải ém nhẹm, tất cả chỉ còn là lời đồn đãi bên lề. 

Có người nói ông ta rất thương bạn gái, vì mệnh ‘Khắc thê’ nên không dám kết hôn, tuy nhiên phần lớn tài sản đều đứng tên người bạn gái và hai đứa con không nằm ngoài giá thú.

Nửa năm trước, ông ta chuyển toàn bộ sự nghiệp ra nước ngoài phát triển, kết thúc chuyện làm ăn tại quốc nội, chỉ để lại ba khách sạn cho người con lớn là Lãnh Thác. Còn ông ta đưa bạn gái và hai đứa con di dân qua Canada, từ đó không thấy trở về.

Có người bất bình dùm cho Lãnh Thác, rõ ràng là con của vợ cả nhưng cuối cùng lại bị vứt bỏ. Anh ta sống ở trong nước, chuyện làm ăn ở nước ngoài sớm muộn cũng rơi vào tay hai người em trai, em gái. Tuy rằng cơm áo chẳng lo, nhưng thời này ai lại chê ít tiền? Huống hồ chi tiền chỉ là nhỏ, cơn giận này mới là lớn.

Cũng có người nói tính tình Lãnh Thác hướng nội, không quen giao tiếp với mọi người, chuyện làm ăn chẳng mấy chốc cũng đóng cửa. Hơn nữa, anh ta cũng muốn ở lại chăm lo phần mộ cho mẹ, không muốn rời khỏi nơi này.

Lại cũng có lời đồn nói tính Lãnh Văn Hải độc tài, bạo lực, từ trước đến giờ đều không thích người con cả Lãnh Thác lạnh lùng, quái gở. Ông ta chịu để lại ba khách sạn và bất động sản trong nước cho anh ta đã là có tình có nghĩa.

Tin đồn là thế, cái gì cũng có, có điều chân tướng của câu chuyện chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.

“Lãnh Thác hút thuốc chứ?” Khúc Mịch đột nhiên hỏi một câu không hợp với chủ đề câu chuyện.

Người quản lý ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chưa từng thấy!”

“Anh nói vợ của Lãnh Văn Hải qua đời hai mươi năm trước?” Khúc Mịch đăm chiêu.

Quản lý gật gù, Khúc Mịch suy nghĩ một chút, rồi yêu cầu anh ta miêu tả ngoại hình của Lãnh Thác.

“Lãnh tổng cao khoảng một mét tám, người hơi gầy, ngũ quan rất đẹp. Anh ta không thích người, ánh mắt phảng phất u buồn, khá giống minh tinh Hong Kong Lương Triều Vĩ. Anh ta cũng là người đơn giản, chỉ chạy chiếc xe Morgan cổ, tuy nhiên thực chất giá cả cao kinh người!”

“Morgan?” Khúc Mịch lặp lại, “Ở thành phố Nam Giang, người chạy xe Morgan không nhiều!”

“Đúng, đều là được xưởng ô-tô nước ngoài đặc biệt thiết kế riêng, giá cả cao kinh người, thủ tục hải quan cũng không dễ dàng. Người biết tiếng nhưng ít tiền không mua nổi, giới có tiền thì chẳng ai biết nhiều, không giống như BMW, Audi, Lamborghini, phụ nữ trẻ con cũng biết.”

Ngoại trừ xe và ngoại hình Lãnh Thác, còn lại quản lý khách sạn không biết chuyện gì hết.

Rời khỏi khách sạn Duyệt Lai, Khúc Mịch lại đến thư viện thành phố, qua đó mượn đọc tờ báo và tạp chí cách đây hai mươi năm.

“Cậu tra nửa cuối năm, tôi tra nửa đầu năm, tìm các thông tin có liên quan đến tin tức nhà họ Lãnh!” Khúc Mịch ra lệnh.

Lưu Tuấn nghe chỉ thị vội vàng bắt đầu, cậu ta tra tìm theo trình tự thời gian, khi nào thấy tin về nhà họ Lãnh thì bỏ qua một bên.

Hai người bận rộn đến tận tối, mãi cho đến khi thư viện chuẩn bị đóng cửa mới tìm xong, Lưu Tuấn chụp lại tất cả các tin tức đã chắt lọc, sau đó hai người về Cục.

Phía bên Lục Ly chạy ngược chạy xuôi cả ngày, cũng có chút tiến triển. Lục Ly cẩn thận nghiên cứu khẩu cung của Lâm Tuệ, phát hiện tìm ra được phương hướng điều tra.

Nếu Jenny thường xuất ngoại cùng bạn trai, như vậy sẽ điều tra bên Cục xuất nhập cảnh. Quả nhiên điều tra được mấy ngày trước từng đi đảo Bali.

Đảo Bali là nơi hẹn hò, là nơi vợ chồng mới cưới hưởng tuần trăng mật. Cô ta đi một mình, không mang theo trợ lý và quản lý.

Lục Ly gọi đến các khách sạn trên đảo Bali nhưng không ai chịu tiết lộ tin tức của khách. Khi anh ta xưng mình là cảnh sát hình sự còn bị người ta cho rằng là tên lừa đảo, không chịu phối hợp.

“Đội trưởng Khúc! Theo tôi cần phái người đi đảo Bali một chuyến, nhất định sẽ điều tra ra được thân phận người đàn ông kia!”

Khúc Mịch đang nghiên cứu những tin tức vừa tìm được, nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên: “Anh tính phái ai đi?”

Đúng rồi, phái ai đi đây? Đi đảo Bali phải làm hộ chiếu, mấy người bọn họ ai cũng chưa có, cần thời gian để làm. Hơn nữa đội hình sự đang thiếu người, cho cảnh sát khác đi thì không ổn.

“Nếu không … tôi đi, tôi có hộ chiếu!” Kha Mẫn đột nhiên lên tiếng: “Vừa khớp Triệu Xuyên dự tính đi Bali khảo sát, tôi đi theo một chuyến, có người điều tra, lại không cần bỏ phí công tác. Nếu như có chuyện gì, tôi liền gọi điện thoại về.”

Kha Mẫn cũng không có việc, cô ta đi là ổn!

“Được!” Khúc Mịch đồng ý.

Ngày hôm sau, Kha Mẫn và chồng đi đảo Bali.

Khúc Mịch thu thập tin tức về gia đình nhà họ Lãnh cũng có vài tin, anh lồng ghép tất cả thông tin lại với nhau.

Mẹ Lãnh Thác sinh hắn thì bị băng huyết, sau khi sanh thì thân thể yếu dần. Năm năm sau, bà ta lại mang thai, đáng tiếc đứa bé sinh non, không giữ được.

Sau vụ này, sức khỏe bà ta càng suy yếu. Tuy rằng nhà họ Lãnh tiền của không thiếu, tất cả đều đổ dồn vào việc trị bệnh cho bà ta, nhưng Lãnh Văn Hải vẫn không thể giữ được vợ mình. Năm Lãnh Thác mười lăm tuổi thì mẹ hắn qua đời.

“Cậu xem mấy tấm hình này có dị thường gì?” Khúc Mịch chỉ vào bức ảnh tang lễ của nhà họ Lãnh, lên tiếng hỏi Lưu Tuấn.

Lưu Tuấn nhìn tỉ mỉ, một lúc lâu sau cậu ta mới lên tiếng, ngữ khí có chút do dự: “Đây là bức hình năm Lãnh Thác mười lăm tuổi, trên lý thuyết, cậu ta là người hiểu chuyện. Mất mẹ vốn là một việc cực kỳ đau khổ. Nhưng trong hình gương mặt của anh ta không chút cảm xúc, thẫn thờ. Trên một tấm hình khác chụp được gò má cậu ta, khóe mắt hướng lên trên, nếu suy nghĩ một cách thận trọng, dường như đang mỉm cười. Một đứa con vừa mất đi mẹ, có chuyện gì khiến hắn có thể nở nụ cười? Đây là chuyện không bình thường!”

“Biến đổi tâm lý thường được hình thành khi thơ ấu hoặc là thời kỳ trưởng thành.” Khúc Mịch nói, “Trong gia đình hắn nhất định từng chịu một sự biến động rất lớn, hoặc từ nhỏ lớn lên trong môi trường ảnh hưởng đến thế giới quan và nhân sinh quan. Trong lòng hắn căn bản cũng không ý thức được mình bất thường, vì vậy sẽ không tự khống chế, biểu lộ tâm tình chân thực.”

“Nghĩa trang Tàng Long, chúng ta đi qua đó xem!” Trên bức ảnh có ghi rõ địa chỉ này.

Hai người chạy đến nghĩa trang Tàng Long, tìm nhân viên quản lý. Vợ của Lãnh Văn Hải nằm trong khu vực có địa thể tốt nhất, chi phí quản lý cao nhất.

Theo như nhân viên quản lý ở đó, hai mươi năm qua nhà họ Lãnh chưa từng có ai đến cúng tế. Nghe nói Lãnh Văn Hải thanh toán một lần chi phí quản lý năm mươi năm, ông ta không khỏi suýt soa đúng là người lắm tiền có khác.

“Từ trước đến nay chưa từng có ai đến sao?” Khúc Mịch chau mày.

“Tôi làm việc ở đây hai mươi lăm năm nên biết rõ rõ ràng ràng. Người nhà họ Lãnh không đến, người nhà họ Lý đến hai lần rồi cả gia đình di dân, nên từ đó không có ai đến nữa.” Vợ Lãnh Văn Hải mang họ Lý, người nhà họ Lý ắt hẳn là bên gia đình bà ta: “Haizza! Có tiền thì sao? Chết rồi chẳng còn ai tưởng nhớ!”

“Không phải bà ta có con trai sao?” Lưu Tuấn cố ý hỏi.

“Đúng! Mấy người có tiền là nuông chiều con cái, đến mức không còn tính người!” Ông ta nhớ lại: “Tôi ở đây hai mươi lăm năm, xem qua biết bao lần tiễn biệt, chưa từng gặp đứa con nào không dập đầu trước linh cữu mẹ! Mặc dù lúc còn sống chẳng có chút hiếu thuận, nhưng chết thì cũng phải ra dáng một chút chứ! Đứa bé đó khi ấy cũng đâu còn nhỏ, còn cao hơn tôi một cái đầu, thế mà lại chẳng hiểu chuyện!” Ông ta vừa lắc đầu vừa cảm thán.

“Ồ? Tin này lớn như vậy, sau không thấy đăng báo?” Lưu Tuấn tiếp tục dọ hỏi.

“Lãnh gia là nhà nào chứ? Dám để tin tức đó lên báo sao?” Nhân viên quản lý nở nụ cười, “Tất cả những phóng viên có mặt tại đây hôm đó đều bị bịt miệng. Không nói gạt các anh, tôi cũng được một số tiền nhỏ. Hai mươi năm trôi qua, đâu còn ai chú ý đến chuyện này. Anh cảnh sát … Anh hỏi chuyện này làm gì? Có phải con trai nhà họ Lãnh xảy ra chuyện?”

“Tại sao ông lại hỏi như vậy? Nhà họ Lãnh sản nghiệp lớn như vậy, phóng viên mà còn có thể dàn xếp thì có thể xảy ra được chuyện gì!” Khúc Mịch cao thâm khó dò.

Ông ta gật gù: “Cũng có lý! Nhưng đứa con trai nhà họ Lãnh có cái gì đó khác khác. Khi Lãnh Văn Hải ấn đầu nó quỳ xuống, nó lại lén lút nở nụ cười. Trong nháy mắt nó cúi đầu, tôi rõ ràng thấy khóe miệng nó nhếch lên cười … Nụ cười có phần … Quỷ dị! Đợi đến khi ngẩng đầu, nó lại khôi phục vẻ mặt bình thường. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn cảm giác rờn rợn. Không hiểu sao tôi luôn cảm thấy nó sớm muộn cũng có chuyện. Chắc tôi suy nghĩ lung tung thôi. Hai mươi năm trôi qua rồi, sóng yên biển lặng! Anh cảnh sát, chắc chắn là không có việc gì chứ?”

Tính tò mò của ông ta thật lớn, nhưng nhờ vậy ông ta mới phát hiện được biến hóa rất nhỏ trên gương mặt Lãnh Thác.

Khúc Mịch và Lưu Tuấn lên xe rời đi, trên xe Lưu Tuấn hỏi: “Đội trưởng Khúc, tên Lãnh Thác rõ ràng không bình thường, hắn có thể là sát thủ biến thái giết người liên hoàn?”

“Tất cả đều không có chứng cứ, bây giờ kết luận có hơi sớm!” Ngón tay Khúc Mịch gõ gõ trên tay lái, không biết đang suy nghĩ chuyện gì: “Tra địa chỉ nhà họ Lãnh, tôi nghĩ tôi phải đến đó một chuyến!”

Nhà họ Lãnh có vài ba địa chỉ: Một biệt thự cạnh biển, một căn hộ trên phố trung tâm, và biệt thự nghĩ dưỡng ngoại thành.

“Đi ngoại thành!” Xem qua ba địa chỉ Khúc Mịch đã biết nên tìm Lãnh Thác ở đâu.

Biệt thự nghĩ dưỡng của nhà họ Lãnh khá xa, nhưng phong cảnh cực kỳ mỹ lệ, sườn núi, cảnh biển, ‘Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn’*, đúng là mang đậm mùi vị ẩn cư.

*Hái cúc dưới rào đông, thong thả ngắm núi nam

Cách qua một cánh đồng hoa cải lớn, một căn biệt thự ba tầng xuất hiện trước mặt họ. Trên đường đến đây, cách nhau cả hai ba cây số cũng không trông thấy những hộ gia đình khác. Rất thanh tịnh.