Tăng Dĩ Nhu về phòng giải phẫu, kiểm tra lại tỉ mỉ thi thể của hai vợ chồng Lệ Trường Phong. Cô không thể không thừa nhận những suy đoán của Khúc Mịch đều có lý, có chứng cứ. Một người đàn ông với tỉ lệ các bộ phận trên cơ thể như vậy thì thật sự kỳ lạ, không lẽ hung thủ là người dị dạng?

Tăng Dĩ Nhu tháo găng tay, dùng thuốc sát khuẩn rửa tay nhiều lần sau đó ra phòng làm việc. Không ngờ Khúc Mịch đã ở đó mà còn ngồi ở vị trí của cô, thấy bóng dáng của Dĩ Nhu cũng không có ý định tránh ra.

“Bác sĩ Tăng, cô coi qua cái này một chút!”, anh đưa tờ báo trong tay cho cô.

Khẽ cau mày, Tăng Dĩ Nhu nhận lấy. Tiêu đề lớn nhất của bài báo chính là tin tức hai vợ chồng Lệ Trường Phong bị giết và thân thế của ba anh em nhà họ Lệ.

“Cô coi mặt sau của bản tin!” Khúc Mịch lên tiếng.

Còn có tin nóng hơn tin tử vong của ông bà Lệ sao? Cô liếc mắt nhìn anh đầy nghi ngờ, rồi lật sang đằng sau, liếc xuống góc phải.

--- Lãnh đạo XX đột nhiên trúng gió, khi nhân viên cấp cứu đến nhà cứu hộ. Họ phát hiện trong nhà ông ta trang trí nội thất cực kỳ xa hoa, nhiều đồ cổ và vật khá có giá trị. Bác sĩ ngay lập tức thông báo cho bên Bộ Thanh Tra, các lãnh đạo trong bộ đều rất coi trọng việc này, mau chóng lập án điều tra.

Hiện nay lãnh đạo XX đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng bị liệt toàn thân, không thể di chuyển hay nói chuyện.

“Phải chăng đây chính là báo ứng của vị quan tham …”, Tăng Dĩ Nhu đột nhiên ngừng lại, “Báo ứng? Ý anh nói đây là chủ mưu đứng đằng sau vụ án của Mã Gia Câu?”

“Theo tin đã đưa, trong nhà ông ta phát hiện một Phật đường nhỏ, bên trong thờ một bức tượng Phật rất quỷ dị, cạnh đó là một cái chum nuôi tiểu quỷ. Mặt khác, bọn họ còn phát hiện nhà có căn hầm bí mật, bên trong có rất nhiều vàng và tiền mặt, số lượng rất lớn! Toàn thân ông ta bây giờ chỉ có thể đảo mắt và động đậy lưỡi, phải thường xuyên mặc tã, không thể nuốt cho dù là thức ăn lỏng, phải truyền đạm. Ung thư không thể lấy mạng ông ta, nhưng trúng gió khiến ông ta sống không bằng chết … Đây gọi là trời có mắt!” Khúc Mịch nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tất cả mọi thứ đã lắng xuống, hương hồn của hai đứa trẻ đã có thể yên nghỉ!”

Lẽ nào ở một nơi sâu xa nào đó thật sự có báo ứng? Cô nghiêm mặt suy nghĩ, không gian bỗng chốc rơi vào yên tĩnh.

“Bác sĩ Tăng, tôi ở bệnh viện tâm thần suốt ba năm!”, Khúc Mịch đột nhiên lên tiếng.

Tăng Dĩ Nhu tỉnh người … Nhìn thấy ngón tay anh lại gõ nhẹ lên mặt bàn, gương mặt không bày ra bất kỳ cảm xúc nào.

Tăng Dĩ Nhu đột nhiên nhớ đến dáng dấp lần đầu tiên gặp anh trong bệnh viện tâm thần, nơi đáy lòng cô khẽ lay động.

Một người ở một nơi như vậy suốt ba năm, có bệnh thì không nói làm gì, nhưng không hề có bệnh thì chắc chắn bị ép đến điên.

Một mình anh giam trong phòng kín, mỗi ngày chỉ nhìn thấy bác sĩ, hộ sĩ, e rằng mất dần đi khả năng giao tiếp bình thường.

Bỗng nhiên Tăng Dĩ Nhu cảm thấy … có thể tha thứ những lời nói mạo phạm của anh!

“Cô có biết không… Ở đó không có điện thoại di động, không có máy vi tính, chỉ có thể đọc báo!” Khúc Mịch đưa nhìn tán cây phía ngoài: “Sau đó tôi chuyển đến phòng bệnh lầu trên, ngay cả báo cũng không được đọc.”

Thực sự là đáng thương! Ánh mắt của Tăng Dĩ Nhu trở nên mềm mại, cô rót ly nước ấm cho anh. Cô không an ủi người khác vì chẳng biết phải nói gì.

“Chính vì lẽ đó …” Anh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Tăng Dĩ Nhu, cực kỳ nghiêm túc: “Tôi chưa từng xem phim ‘Thần thám Địch Nhân Kiệt’, cô có dĩa không?”

Một tiếng sau.

Khúc Mịch ngồi trên sofa nhà Tăng Dĩ Nhu, trên màn hình máy tính đang phát bộ phim ‘Thần Thám Địch Nhân Kiệt’.

Tăng Dĩ Nhu rửa sạch quả xoài chín, cắt một nửa trái, đặt nửa má xoài xuống bàn. Rồi sau đó dùng dao khía má xoài thành hình caro, đẩy nhẹ phần chính giữa, phần thịt quả với những khối vuông nhỏ nhô lên. Chỉ cần đưa răng cắn nhẹ là xong, đơn giản thuận tiện.

“Phải chăng tất cả mọi vật dưới lưỡi dao của cô đều được tận dụng một cách triệt để nhất?”, không biết Khúc Mịch chui vào trong bếp từ khi nào.

Cô bưng dĩa xoài trở ra phòng khách: “Dao trên tay tôi chưa bao giờ động vào vật còn sống!”

“Sao … sao??? Còn nhớ rõ việc tôi đã đuổi tên đàn ông giết lợn cho cô không?” Khúc Mịch không khách sáo cầm miếng xoài cho vào miệng.

“Giết lợn? Người ta là CEO của một xí nghiệp lớn!” Cô bĩu môi, “Tôi chỉ còn cách nhà giàu nửa bước, chính anh đã ngăn cản hạnh phúc của tôi.”

“Được rồi! Tôi chịu trách nhiệm!” Khúc Mịch nghiêm túc trả lời.

Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm thế nào?

“Tôi chịu trách nhiệm để cô còn hạnh phúc hơn được gả cho nhà giàu!”

Oạch! Mấy câu này nghe hơi là lạ …

“Anh tìm được măng-séc chưa?”, Tăng Dĩ Nhu đổi đề tài, muốn anh đừng quá quan tâm đến mấy chuyện theo đuổi nữa.

Khúc Mịch nói làm mất chiếc măng-sét ở nhà cô, nhưng cô mỗi ngày quét tước nhà cửa đều không phát hiện, đành phải cho anh vào nhà tìm, miễn sao cố gắng đừng để anh kiếm cớ ngủ lại.

Anh gật đầu, lắc lắc tay áo, quả nhiên một chiếc măng-séc tinh xảo trên ống tay áo: “Trong phòng ngủ!”

“Ồ! Sao tôi không phát hiện?” Giọng Tăng Dĩ Nhu đầy hoài nghi.

Khóe miệng anh khẽ cong, hình như có vài phần đắc ý: “Tôi là cảnh sát, am hiểu nhất là thu thập chứng cứ tại hiện trường phạm tội.”

Hiện trường phạm tội? Chẳng lẽ anh nghĩ là do cô lấy? Tăng Dĩ Nhu nghe xong tức đến mức phùng mang trợn má.

“Bác sĩ Tăng! Đến giờ cơm tối mà cô chỉ lấy trái cây chiêu đãi một vị khách bụng đang đói meo sao?” Anh tựa người lên thành ghế sofa, vẻ mặt khá khó chịu.

Tên người đàn ông này thật khiến cho người ta giận đến ngứa ngáy toàn thân. 

“Thật ngại quá trong nhà cơm canh chỉ đủ cho một người … Tôi nghĩ …”

“Không sao! Phần đó cô cứ ăn một mình đi!” Rồi cầm điện thoại di động, chạm chạm vài cái: “Alo! Tôi đang ở căn hộ 402 lầu bốn. Tôi muốn gọi thức ăn. Mang giúp tôi món …”

Rồi anh nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống. Tăng Dĩ Nhu nở nụ cười bất lực.

Một lát sau tiệm ăn dưới lầu cho người mang đồ đến.

“Thật ngại quá! Vì cô nói đã có cơm nên tôi chỉ gọi một phần!” Anh tỏ ra bộ dạng ái ngại.

Tăng Dĩ Nhu cho thức ăn vào trong lò hâm nóng.

Sau đó hai người cùng nhau ngồi trên ghế sofa, vừa ăn cơm vừa xem phim.

Trước mặt Tăng Dĩ Nhu là chén cơm nguội, cà chua xào trứng lúc trưa. Nhìn đã không thấy đói huống chi là nói muốn ăn.

Trước mặt Khúc Mịch là chén cơm nóng hổi, mùi thơm thịt cá phưng phức, ngoài ra còn có chén canh trứng cà chua, hành lá, nghi ngút khói.

Anh ăn ngon lành … cơm canh không để thừa một hạt.

“Ồ? Sao cô không ăn?” Anh lấy một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe miệng, rồi liếc sang phần cơm của Tăng Dĩ Nhu: “Tôi ăn no rồi, cô không cần để phần cho tôi.”

“A!!!!” Tăng Dĩ Nhu tức nhưng vẫn phải cố nhịn …. 

Tự dưng sao ừa rồi cô lại đi đồng cảm với anh … Đây là sai lầm lớn nhất!

Anh vốn dĩ không phải là người địa cầu … Đừng nên cố gắng thử nói chuyện giao lưu với anh, đại não căn bản không đồng nhất!