Vợ của Trần Vi là Dương Quế Trân, nghe tin cảnh sát tìm chồng mình, đầu tiên là chửi rủa ầm ĩ, sau đó là khóc lóc nỉ non, tố khổ tố đau.

Nhà Trần Vi nghèo rớt mùng tơi, trong phòng không có bất cứ đồ vật gì coi cho được, một mình nuôi con trai, sống qua ngày, mười năm nay chịu bao gian khổ. Sống trong một thôn lạc hậu như thông Vương Gia việc ly hôn là không bao giờ xảy ra; nếu Trần Vi cả đời không xuất hiện, chị ta cũng phải sống cảnh góa bụa cả đời.

Chứng kiến phản ứng đó, Lục Ly tin chắc chị ta không biết tin tức của Trần Vi. Mấy năm trước chị ta có đến một vài công trường xây dựng trong thành phố, nhưng không tìm được.

Trần Vi chẳng có nghề nào ra hồn, lại không có bằng cấp, phạm vi tìm được việc làm có giới hạn. Chỉ cần anh ta còn ở trong thành, chắc chắn sẽ tìm ra, thế nhưng sợ rằng anh ta đã sớm trốn đến nơi khác.

Một tháng trôi qua, vị đạo sĩ trong bộ y phục quái dị không chút tin tức, cộng thêm việc điều tra tung tích của Trần Vi liên tục gặp khó khăn.

“Đội trưởng Khúc! Nếu không chúng ta đăng lệnh truy nã được không?”, Mạnh Triết đề nghị.

“Chúng ta không có chứng cứ xác thực, không thể xin lệnh truy nã. Huống chi đánh rắn động cỏ không phải là biện pháp hay, có lẽ lại dọa Trần Vi càng trốn càng xa.” Lục Ly không đồng ý, thế nhưng đâu còn cách nào khác, cứ mò kim đáy biển như vậy vừa hao tiền tốn của lại chẳng thu được kết quả gì.

Cấp trên rất quan tâm vụ án này, thị trưởng gọi điện thoại hối thúc Cục Trưởng không biết bao nhiêu lần hỏi thăm về tiến triển của vụ án. Bây giờ đội hình sự là bị chú ý nhất, áp lực rất lớn.

Lục Ly hi vọng sớm ngày bắt được hung thủ, nhưng trong lòng anh ta vẫn có chút hả hê, cảm giác ‘cười trên sự đau khổ của người khác’.

“Đánh rắn động cỏ không được, thì chúng ta xuất động!”, Khúc Mịch bình tĩnh lên tiếng.

Ngày hôm sau, đài truyền hình thành phố ra một tin tức: Một người tên Hướng Hoa Vinh, sống đời thực vật suốt mười năm nay đột nhiên có phản ứng, theo các y bác sĩ suy đoán chẳng bao lâu nữa Hướng Hoa Vinh sẽ khôi phục lại được ý thức. Đây là điều cực kỳ hiếm thấy trong nước, hiện tại đang có các chuyên gia từ thủ đô về đây để tiến hành nghiên cứu, khả năng hồi phục của anh ta ngày càng cao.

Tin tức một ngày phát ba bốn lần, phía dưới màn hình còn chạy dòng chữ đưa thêm thông tin này.

Sau ba ngày, lại có thêm một tin tức nữa được công bố. Theo tin cho biết Hướng Hoa Vinh đã mở mắt; phần ngôn ngữ, và cử động hiện vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Chuyên gia kết luận, chỉ cần tích cực uống thuốc và tiến hành vật lý trị liệu Hướng Hoa Vinh có thể được như người bình thường.

Các tờ báo lớn nhỏ trong tỉnh chen chúc nhau mà đến, không gặp được Hướng Hoa Vinh liền quay sang các bác sĩ và nhân viên công tác trong viện. Liên quan đến tin tức ‘Người sống đời thực vật suốt mười năm đột nhiên tỉnh lại’ che ngợp bầu trời thông tin, không ai mà không biết.

Liên tiếp mấy ngày, từ từ người tụ tập ở viện dưỡng lão cũng thưa dần. Vào một đêm nọ, một người đội mũ mặc y phục đen, dáng người nhỏ bé lẻn vào.

Hắn dường như khá quen thuộc ‘địa hình’, quay đi quay lại đã tìm thấy phòng bệnh Hướng Hoa Vinh. Trong phòng bệnh không mở đèn, bệnh nhân quay lưng về phía cửa.

Hắn dựa vào ánh đèn từ phía ngoài hắt vào, móc ra một cây côn, vừa định quất lên người nằm trên giường, ngay lập tức người ấy ngồi bật dậy.

“Trần Vi, ông đến rồi?”

“Á!”, hắn sợ quá la lên một tiếng, cây côn trong tay rơi xuống đất, “Mày sống lại rồi sao?”

“Lần trước ông rút ống dưỡng khí của tôi, lần này lại muốn đập chết tôi?” người nằm trên giường lớn tiếng hỏi.

“Tao … Mày …”, hắn lắp bắp trả lời, rồi như một con mèo con nhặt cây côn trên đất, hướng về phía người ngồi trên giường, nện mạnh xuống: “Ông trời không thu nhận mày, thì tao cho mày đi chầu Diêm vương!”

Một cánh tay mạnh mẽ đưa qua, nắm lấy cánh tay hắn.

‘Tách’, đèn bật sáng.

“Trần Vi, vì ông có ý định mưu sát Hướng Hoa Vinh, hiện tại chúng tôi chính thức bắt giữ ông!”, chiếc còng sáng loáng trói chặt hai bàn tay hắn.

“Chiêu dụ rắn ra khỏi hang, gậy ông đập lưng ông này của Đội trưởng Khúc thật cao minh!”, Mạnh Triết nhảy từ trên giường xuống, cười ha hả.

Lục Ly liếc anh ta một cái: “Lời này nên giữ lại khi nào về đến Cục gặp Đội trưởng Khúc rồi nói!”

Lớn tiếng tôn sùng, còn chưa biết tên Trần Vi này có quan hệ với vụ của Mã Gia Câu hay không đây! Chỉ dựa vào trực giác suy luận ai mà không được, then chốt vẫn phải có chứng có cớ.

Tuy nhiên phải công nhận lời nói của Khúc Mịch cực kỳ có phân lượng, có thể khiến tất cả các chuyên gia, y bác sĩ cùng các nhân viên trong Viện dưỡng lão phối hợp vô điều kiện.

Lục Ly đưa hắn về Cục cảnh sát, ngay lập tức tiến hành thẩm vấn. Tên Trần Vi rất cứng miệng, cúi đầu không nói, hơn hai tiếng trôi qua vẫn không cạy được hắn nửa chữ.

Các cảnh viên trong đội hình sự luân phiên nhau ‘ra trận’, nói tới miệng khô lưỡi rát nhưng vẫn cứ như đàn gẩy tai trâu. Ngay cả một người dễ tính như Kha Mẫn mà phải tức giận, chỉ một mình Khúc Mịch không lên tiếng, xoay vòng trước bật lửa trên tay.

“Mày đừng tưởng không nói lời nào thì bọn tao không cách nào bắt được mày!”, Lục Ly đập mạnh bàn, “Vừa rồi mày có ý đồ hành hung Hướng Hoa Vinh đã bị cảnh sát bắt ngay tại trận. Với tội danh này cũng có thể khiến mày ngồi tù tám đến mười năm.”

Trần Vi ngẩng đầu nhìn anh ta, đột nhiên mở miệng nói: “Đồng chí cảnh sát … Tôi … Tôi … muốn đi vệ sinh!”

Kha Mẫn còn tưởng hắn định khai gì, đưa tay cầm bút, chuẩn bị ghi chép, nửa câu sau của hắn khiến cô ta tức lộn máu.

Khúc Mịch để Mạnh Triết đưa hắn đi vệ sinh, vừa đặt mông ngồi xuống, hắn lại đòi uống nước. Uống nước xong, lại đòi ăn cơm, cơm xong lại đòi đi đại tiện … Lăn lộn qua lại cũng đã quá nửa đêm.

Để bắt được hắn, đội hình sự đã phải ôm cây đợi thỏ ở Viện dưỡng lão suốt mấy ngày liền, mệt lả cả người.

Nhìn từng cảnh viên sắc mặt tiều tụy, Khúc Mịch cho mọi người về nhà nghỉ ngơi. Theo quy định có thể tạm giam Trần Vi hai mươi bốn tiếng. Hơn nữa hắn còn bị bắt tại trận đang hành hung người khác có thể tạm giam chờ chuyển giao cho Viện kiểm soát.

Nhưng rõ ràng là chứng cứ không đủ, không có khẩu cung của hắn, khả năng hắn sẽ được vô tội và được phóng thích.

Rạng sáng hôm sau, đội hình sự chuẩn bị thẩm vấn hắn lần thứ hai. Không ngờ có một người bước tới, tự xưng là luật sư, muốn bảo lãnh Trần Vi.

Trần Vi chỉ là một người nông dân bình thường, huống hồ chi ngày hôm qua sau khi hắn bị tóm cũng không liên lạc với bên ngoài, vị luật sư này lại xuất hiện … Thật kỳ lạ!

“Thật không tiện, Trần Vi có quan hệ với cả hai vụ án mạng, không thể bảo lãnh!”, Khúc Mịch dĩ nhiên đâu chịu thả người.

Luật sư không nhiều lời, liền xoay người rời đi, một lát sau điện thoại của phòng hình sự vang lên, là Cục Trưởng Hoàng gọi đến.

“Nếu vụ án này do tôi phụ trách, mong Cục Trưởng Hoàng đừng can dự!”, Khúc Mịch chỉ nói một câu rồi ngắt điện thoại, “Thẩm vấn Trần Vi, trong vòng hai mươi bốn tiếng nhất định phải cạy được miệng hắn! Mặt khác nhờ phía pháp y Tăng lấy DNA của Trần Vi, rồi so sánh với biểu bì trên khẽ tay của Mã Gia Câu.”

Mạnh Triết nghe xong tinh thần tỉnh táo hẳn: “Chúng ta còn thời gian một ngày để oanh tạc, em không tin hắn không mở miệng.”

“Vô dụng thôi!”, Khúc Mịch đứng dậy, “Từ tối hôm qua tôi đã có cảm giác hắn muốn trì hoãn thời gian, ngày hôm nay khi luật sư đến đây đã chứng minh suy đoán của tôi. Tôi nghĩ tên Trần Vi lăn lộn ngoài đời suốt mười năm nay, không còn là một người nông dân chất phác của thôn Vương Gia nữa rồi. Hắn nắm rất rõ trình tự phá án của cảnh sát. Chỉ cần hắn chịu đựng qua ngày hôm nay, chúng ta nhất định phải thả người. Do vậy hắn sẽ không dễ dàng mở miệng. Lần này để tôi tự thẩm vấn.”