Chương 702

“Trời lạnh, anh cõng em về.”

Kiều Minh Húc khom người ngồi chồm hổm trước mặt cô.

Mạch Tiểu Miên chần chờ một lúc, ngồi sau lực anh giả vờ rất sợ hãi: “Minh Húc, thật ra em đang lừa anh

Kiều Minh Húc vừa nghe vậy thì nghi ngờ quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”

“Anh nói anh sẽ tha thứ cho em trước đi.”

Mạch Tiểu Miên thấy anh lập tức nói.

“Rốt cuộc em đã làm chuyện xấu gì mà cần anh tha thứ trước, nghiệm trọng vậy?”

Kiều Minh Húc nhìn cô, nhưng không hề có vẻ gì phẫn nộ, ngược lại trong mắt ngập tràn cưng chiều bao dung.

Cứ như cho dù cô giết người phóng hỏa anh đều có thể tha thứ được vậy.

“Sẽ.”

Kiều Minh Húc trả lời không chút do dự.

“Thật vậy sao?”

“Ừ, ngoại trừ phản bội anh.”

“Hì hì, trừ khi anh phản bội em trước, nếu không, em sẽ không phản bội anh.”

Mạch Tiểu Miên nhe răng vui cười.

“Vậy rốt cuộc em làm chuyện xấu gì muốn anh tha thứ?”

“Anh nhắm mắt lại trước.”

Kiều Minh Húc nhìn chằm chằm vào cô, cho rằng cô muốn tặng mình món quà bất ngờ nào đó, cũng phối hợp nhắm hai mắt lại.

Mạch Tiểu Miên đứng đứng dậy.

Thấy anh nhắm mắt lại, dưới ánh đèn nhạt, có vẻ vô cùng tuấn tú đẹp trai, lại vô cùng ấm áp.

Chớp mắt.

Cởi giày ra, đưa tay ôm lấy cổ anh.

Đôi chân trần trụi dẫm lên chân anh, lại hôn lên môi anh lần nữa…

Kiều Minh Húc đưa tay ôm em cô, bắt đầu nhiệt tình đáp lại…

Hôn hôn, anh bắt đầu cảm thấy chuyện này có gì đó khác thường, cũng mở đôi mắt ra.

Nhìn thấy cô gần sát anh cũng đang nhắm mắt lại, đột nhiên anh cảm thấy áy náy.

Mạch Tiểu Miên cũng mở mắt cùng lúc.

Hai môi mắt thâm tình nhìn nhau.

Mạch Tiểu Miên vẫn dẫm lên chân anh như trước, gian xảo chớp mắt: “Có cảm thấy em có gì khác biệt không?”

Kiều Minh Húc cúi đầu.