Cảnh Dung nhìn khối ngọc nàng cầm trong tay, biểu tình có chút kinh ngạc.

Vì thế hắn tiến lên dò hỏi, "Nàng đã tìm lại được ngọc cha Vệ Dịch tặng, chẳng phải nên vui vẻ hay sao?"

Ca, đây không phải cha Vệ Dịch tặng cho ta, là Vệ Dịch tặng cho ta.

Sao chàng có thể quên điều này?

Thôi thôi, khối ngọc đã tìm được rồi, Kỷ Vân Thư không quan tâm tới đề tài này nữa. Có lẽ khối ngọc này có chất lượng cao, vì thế mới không bị biến màu sau vụ cháy.

Vì thế, nàng nhét khối ngọc vào trong một cái túi nhỏ, đeo nó bên người.

Cảnh Dung nghĩ, ngọc đã tìm được rồi, sự tình Cao Sơn trại cũng đã giải quyết. Bọn họ đã mất quá nhiều thời gian ở đây. Vì thế, hắn hạ lệnh chuẩn bị hành lý, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát rời đi.

Khi tới thời điểm ăn trưa, Vệ Dịch ôm một cục đá chạy đến trước mặt Kỷ Vân Thư, hưng phấn nói, "Thư nhi, nhìn xem. Đây là một khối tiên thạch."

Kỷ Vân Thư sững sờ, bắt đầu cẩn thận đánh giá, thậm chí còn ôm lấy cục đá kia.

Nàng nhìn phải nhìn trái!

Rõ ràng chỉ là một cục đá bình thường, thậm chí bình thường đến nỗi nhàm chán.

Cảnh Dung gắp một miếng thịt vừa bỏ vào trong miệng, vừa nói, "Tiểu tử ngốc, tiên thạch cái gì? Đó chỉ là một cục đá ngốc ở bờ sông, trải qua gió thổi mưa xối, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt. Không phải ngươi đã mua nó từ trong tay ai đó với giá cao đấy chứ?"

Vệ Dịch không vui, bĩu môi nói, "Đây là tiên thạch, Mộ Nhược ca ca nói vậy."

"Mộ Nhược?"

"Đúng vậy, Mộ Nhược ca ca nói vậy. Cục đá này rất lạnh, có thể trị thương."

"Thiên hạ kỳ văn." Cảnh Dung quăng một câu, châm biếm một tiếng.

Vệ Dịch lấy cục đá lại từ trong tay Kỷ Vân Thư, kích động tranh luận với Cảnh Dung, "Mộ Nhược ca ca sẽ không gạt ta. Đó là sự thật. Ta thậm chí đã trả ba lượng bạc cho nó."


Phốc ——

Cảnh Dung lập tức cười phun cơm.

"Ngươi thật sự tiêu tiền?"

"Tiên thạch, đương nhiên phải bỏ tiền mua."

Tiểu tử này, không thể cứu được nữa!

Cảnh Dung bất đắc dĩ lắc đầu, "Theo ta thấy, Mộ Nhược đã cầm ba lượng bạc kia của ngươi đi đổi rượu uống."

"Sẽ không. Mộ Nhược ca ca nói, bạc kia là của tiên thạch. Vì thế, qua mấy ngày nữa hắn sẽ bỏ vào hòm công đức trong miếu."

Thật là ngây thơ!

Kỷ Vân Thư liền hỏi, "Ngươi muốn làm gì với cục đá này?"

"Đưa cho Lang đại ca!"

"Vì sao?"

Vừa nghe hỏi như vậy, Vệ Dịch có vẻ hơi tức giận, trừng mắt nhìn Cảnh Dung, "Chính vì ngươi. Vì sao ngươi lại đánh Lang đại ca? Hắn đối với ngươi tốt như vậy, còn đi cứu ngươi nữa. Ngươi không cảm ơn hắn lại còn đánh hắn. Nương nói, nên biết báo đáp người tốt. Ngươi làm như vậy sẽ bị thiên lôi đánh."

Cảnh Dung tái cả mặt!

Hoá ra, là hắn sai rồi sao? Không nên đánh, mà là nên thưởng?

Kỷ Vân Thư nhìn sắc mặt Cảnh Dung càng ngày càng đen, trong mắt tràn ngập tia lửa, nàng lập tức nhanh chóng đẩy đẩy Vệ Dịch.

"Chẳng phải ngươi muốn đi tìm Lang đại ca hay sao? Vậy còn không mau đi."


"Ồ, vậy Thư nhi, ta đi đây."

Hắn ôm theo cục đá, vui sướng chạy đi.

Cảnh Dung đặt đũa xuống, đen mặt, cau mày hỏi Kỷ Vân Thư, "Nàng nói xem, thịt người ăn có ngon không?"

Kỷ Vân Thư: "......"

Vệ Dịch vừa mới rời đi, Mộ Nhược liền tới.

Trong tay hắn, quả thực đang cầm một bầu rượu!

Mộ Nhược tiến vào ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa ăn một ngụm đồ ăn, mùi ngon, lại nốc một ngụm rượu.

Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư nhìn hắn chằm chằm.

"Các ngươi nhìn ta làm gì? Có gì trên mặt ta sao?" Hắn vươn tay sờ soạng trên mặt một cái.

Cảnh Dung liếc mắt nhìn hắn một cái, khinh bỉ nói, "Tiểu hài tử mà ngươi cũng lừa, không sợ Bồ Tát nhét ngươi vào trong hòm công đức."

Mộ Nhược cười cười.

"Ta còn tưởng chuyện gì? Thì ra là vì cục đá vô dụng đó."

Kỷ Vân Thư trách hắn một câu, "Nếu là cục đá vô dụng, ngươi còn lừa tiền hắn. Lúc này, hắn ôm cục đá vô dụng đó đi tìm Lang đại ca. Nếu như không trị khỏi vết thương do bản tử lưu lại trên người hắn, ngươi hãy chờ Vệ Dịch gây sự với ngươi đi."

"Trị được, trị được!"

Mộ Nhược thờ ơ trả lời, tiếp tục không tâm không phổi ăn uống, đến khi bị hai cặp mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy không được tự nhiên, lúc này mới buông đũa xuống, thẳng thắn nói, "Vết thương trên người Lang Bạc thật ra ta đã trị sắp lành, đảm bảo hắn sẽ khỏe hơn trước kia. Nhưng tiểu tử thúi Vệ Dịch lại chạy tới hỏi ta có linh đan diệu dược gì không, quấy rầy ta hai ngày, cơm ăn không ngon, ngủ không đủ giấc. Thậm chí ta đi nhà xí hắn cũng ngồi xổm ở bên ngoài chờ. Ta không có cách nào khác, đành phải tiện tay chỉ vào một cục đá, nói với hắn đó là tiên thạch. Nhưng từ xưa tới nay, nào có đạo lý buôn bán không thu tiền? Vì thế ta cầm ba lượng bạc của hắn đổi rượu uống. Đây là bù đắp cho ta hai ngày qua."


Không thể nói nên lời!

Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung nhìn nhau một cái, không nói gì.

Nhưng Mộ Nhược lại nghiêng người về phía trước, tò mò hỏi, "Các ngươi nói xem, tiểu tử Vệ Dịch kia sao lại tốt với Lang Bạc như vậy? Hai người bọn hắn......"

"Đừng nói hươu nói vượn." Kỷ Vân Thư cắt đứt tư tưởng dơ bẩn kia của hắn, "Lang Bạc vốn chăm sóc Vệ Dịch rất tốt, Lang Bạc bị thương, Vệ Dịch niệm tình hắn tốt, vì thế mới tới hỏi ngươi linh đan diệu dược. Đó là điều bình thường."

"Đúng vậy, bình thường, rất bình thường."

Ai không biết, hai người bọn họ đã ngủ với nhau rất nhiều lần rồi!

Mộ Nhược không nói nhiều nữa, lại mang theo bầu rượu rời đi.

Cảnh Dung dặn dò một câu, "Đừng uống quá nhiều, sáng sớm ngày mai xuất phát."

Khi Mộ Nhược lắc lư người đi tới bên ngoài, lúc này mới chậm rãi quăng lại một câu, "Ta đã bao giờ say chưa?"

Giọng nói vang vọng khắp sân......

........

Bên kia, Vệ Dịch chạy đi tìm Lang Bạc, nhưng trong phòng lại không có ai. Hắn chạy đi tìm một vòng lớn, cuối cùng tìm thấy Lang Bạc ở chuồng ngựa.

Lang Bạc đang chải chuốt lông ngựa!

"Lang đại ca, ta mang dược tới." Vệ Dịch chạy tới trước mặt Lang Bạc.

Lang Bạc tò mò, "Dược? Dược gì?"

"Đây!" Vệ Dịch đưa cục đá tới trước mặt hắn, "Đây là tiên thạch. Mộ Nhược ca ca nói, đặt ở trên mông của ngươi, miệng vết thương sẽ khỏi."

Lang Bạc, "......"

"Là thật, ngươi nhanh lên thử xem, ta giúp ngươi."


Nói xong, Vệ Dịch cố cởi quần của Lang Bạc. Hành động này khiến Lang Bạc sợ hãi.

Bàn chải trong tay rơi xuống mặt đất, Lang Bạc nhanh chóng chạy trốn qua bên cạnh, hét lên với giọng cáu kỉnh, "Vệ công tử, ta khỏi rồi."

"Sao có thể? Ngươi bị đánh nhiều gậy như vậy, thịt bên trong khẳng định đều nứt, đừng thẹn, ngươi cởi quần ra, ta đặt cục đá ở trên mông ngươi, rất nhanh sẽ khỏi. Ngươi tin ta đi."

"Cái gì vậy?! Vệ công tử, ta thật sự khỏi rồi."

"Ta không tin, ngươi cởi quần ra để ta nhìn xem."

"Vệ công tử, vết thương của ta thật sự đã khỏi. Dược của Mạc công tử rất hiệu nghiệm. Hơn nữa, chút thương thế nhỏ này thật sự không là gì cả."

"Ngươi đừng bướng bỉnh, mau cởi quần ra để ta nhìn xem."

Vệ Dịch lại vươn tay tới, muốn kéo quần Lang Bạc xuống.

Hai người một kéo một chắn, giằng co một hồi.

Cuối cùng, Lang Bạc thật sự bất lực.

Vệ Dịch là người của Kỷ tiên sinh, Kỷ tiên sinh lại là người của Vương gia nhà mình, nếu như mình đánh Vệ Dịch, khẳng định sẽ bị trừng phạt lần nữa. Nhưng nếu mình không đánh, Vệ Dịch sẽ giống như khối kẹo mạch nha phiền mình đến chết.

Lúc này, hai tên thị vệ vừa lúc đi tới chuồng ngựa, trên mặt cả hai đều tràn ngập thâm ý.

"Lang hộ vệ, ngươi cứ cho hắn nhìn xem đi, đều là đại nam nhân, sợ cái gì?"

"Đúng vậy, Vệ công tử rất tốt với ngươi, còn đích thân mang được cho ngươi nữa, chúng ta nào có phúc khí này, ngươi cứ nhận đi."

Chết tiệt!

Lang Bạc bị nói đến nỗi đỏ mặt, hơn nữa đôi tay ma quái của Vệ Dịch không ngừng di chuyển xung quanh. Cuối cùng, hắn không chịu được nữa, dậm chân một cái, bắn lên trên nóc nhà, biến mất.

Ta chắn không nổi, chẳng lẽ cũng không trốn nổi hay sao?

Vệ Dịch dậm chân tại chỗ, gân cổ liều mạng kêu, "Lang đại ca, ngươi mau cởi quần ra, ta thoa dược cho ngươi."

~~~Hết chương 387~~~