Đối mặt với sự chất vấn và "lời buộc tội" của Kỷ Vân Thư, Triệu Hoài tỏ ra khó chịu.
Đồng tử của hắn bất chợt phóng đại, theo bản năng chỉ muốn trốn tránh mà không phải bác bỏ.
Ánh mắt Triệu Thanh lảng vảng giữa Kỷ Vân Thư và Triệu Hoài.
Hắn hỏi một cách trống rỗng, "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Ánh mắt Kỷ Vân Thư tối sầm lại, vẫn nhìn Triệu Hoài như cũ, bình tĩnh nói, "Từ lúc bắt đầu, ngươi đã biết nguyên nhân cái chết của Cửu nhi, nhưng vì muốn bao che cho hung thủ, ngươi đã lựa chọn dấu diếm, đổ hết mọi tội lên đầu mình. Khi ngươi biết bộ hài cốt trong ung có khả năng là Cửu nhi, ngươi đã phái người đi kiểm tra mộ Cửu nhi, biết được trong quan tài không có gì. Vì thế ngươi chắc chắn rằng, bộ hài cốt kia chính là Cửu nhi, vậy nên ngươi đã âm thầm phá hủy bộ hài cốt kia. Mục đích, cũng chỉ vì muốn bao che hung thủ."
Mọi người đều ồ lên!
Ánh mắt Triệu Hoài khẽ run, cố gắng giãy giụa lần cuối.
"Những gì vừa nói đều là do ngươi tưởng tượng."
"Được, ta sẽ đưa ra chứng cứ." Kỷ Vân Thư chỉ vào tay hắn, chậm rãi nói, "Trên bàn tay ngươi, có lẽ có một khối ấn kỳ màu đen mờ đúng không?"
Triệu Hoài nhíu mày, mở bàn tay ra.
Trên lòng bàn tay của hắn, quả thực có một khối ấn ký.
"Điều này có thể chứng minh cái gì?"
Kỷ Vân Thư giải thích, "Ngôi nhà nơi giữ hài cốt tình cờ nằm ở dưới bóng cây đại thụ, hàng năm đón gió, vì thế đã mọc lên một lớp rêu xanh, nhưng lại không thuộc về loại rêu xanh bình thường, mà nó thuộc loại rêu xanh song tính. Nó có chứa độc, nếu như dính vào trên da, nó sẽ hình thành một đốm đen, nhưng sẽ không lấy mạng người. Sau nửa tháng nó sẽ tự biến mất. Ngươi nhảy lên nóc nhà, xốc mái ngói lên, sau đó dùng một ống thép nhỏ rải toái cốt phấn lên trên hài cốt. Ngươi cho rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng rêu xanh trên nóc nhà đã bán đứng ngươi. Ngươi nhất định không hiểu, vì sao chỉ dựa vào rêu xanh mà ta có thể xác định đó là ngươi. Thật ra, còn có một thứ khác cũng bán đứng ngươi."
"Đó chính là đôi giày của ngươi!"
Mọi ánh mắt theo bản năng đổ dồn về phía đôi giày Triệu Hoài.
Kỷ Vân Thư: "Người có thể yên lặng nhảy lên nóc nhà, nhất định có khinh công lợi hại, nhưng cũng không đến mức không hề lưu lại dấu chân ở trên mái ngói. Sau đó, ta chú ý tới cây đại thụ rũ xuống nóc nhà, tất cả đều sáng tỏ. Bởi vì ngươi đã móc chân ở trên nhánh cây, đu người xuống, vì thế đế giày của ngươi hơi ướt. Tối hôm qua khi ta nhìn thấy, ta vẫn còn nghi ngờ. Nhưng mới vừa rồi khi nhìn thấy vết đen trong lòng bàn tay của ngươi, ta mới dám chắc chắn, chính ngươi đã phá huỷ bộ hài cốt kia."
Chứng cứ vô cùng xác thực!
Kỷ Vân Thư lần lượt giải thích, nói rất rõ ràng.
Triệu Hoài mất căn cứ để phản bác nàng.
Triệu Thanh nghe xong những lời đó, cực kỳ kích động. Hắn chuyển hướng qua chất vấn Triệu Hoài, "Vì sao ngươi lại làm như vậy? Vì sao? Nếu ngươi biết đó là hài cốt Cửu nhi, vì sao còn muốn làm như vậy? Rốt cuộc là ai đã giết Cửu nhi? Ngươi nói đi!"
"......"
"Để bao che cho hung thủ, ngay cả hài cốt Cửu nhi ngươi cũng huỷ hoại. Vì sao?"
"Đừng hỏi nữa." Triệu Hoài hét to, khoảng khắc sau, hắn ta căm tức nhìn Kỷ Vân Thư, giận dữ, "Chẳng phải ngươi muốn sống hay sao? Được, ta tha cho các ngươi đi. Đi ngay đi. Mọi chuyện lúc trước cũng sẽ bỏ qua. Các ngươi cút hết cho ta. Người tới, đưa hết bọn họ ra ngoài."
Những tên sơn phỉ hai mặt nhìn nhau. Đại đương gia rốt cuộc đang che giấu bí mật gì?
Hiện tại ngay cả vàng bạc tài bảo cũng đều từ bỏ, thù của các huynh đệ cũng không báo nữa.
Nhưng bọn họ lại không thể cãi mệnh lệnh, chỉ có thể tiến lên đuổi người đi.
Tuy nhiên ——
"Không được đi." Triệu Thanh lên tiếng ngăn cản, tiến lên chặn tên sơn sỉ đang tới đuổi người. Hắn nhìn về phía Kỷ Vân Thư, "Ta nhất định phải biết chuyện của Cửu nhi. Ngươi hãy nói hết những gì ngươi biết cho ta."
Triệu Hoài lớn tiếng: "Ngươi tránh ra."
"Ta phải biết sự thật."
Hai người giằng co?
Triệu Thanh nắm lấy tay Kỷ Vân Thư, ánh mắt tràn ngập khẩn cầu, "Rốt cuộc là ai đã giết Cửu nhi, ngươi nói cho ta."
Thấy thế, Thời Tử Nhiên tiến lên, vặn tay của Triệu Thanh, đẩy Kỷ Vân Thư ra phía sau mình để bảo vệ nàng.
Đó chính là Dung Vương phi tương lai, theo đạo lý, cũng coi như nửa chủ tử của mình, đương nhiên hắn phải bảo vệ.
Nhưng không ngờ Kỷ Vân Thư lại đẩy hắn ra, nhìn thẳng vào mắt Triệu Thanh.
"Ta nói cho ngươi."
"Chuyện này không phải bắt đầu từ một năm trước. Nó bắt nguồn từ khi lão trại chủ còn sống, có lẽ là mười mấy năm trước. Khi đó nhi tử lão trại chủ bị một căn bệnh lạ, trong học thuật, loại bệnh này được gọi là chứng phân liệt nhân cách, hay còn gọi là rối loạn đa nhân cách. Khi người phát bệnh, tâm tính sẽ trở nên thất thường, biến thành một loại tính cách khác. Và tính cách thay thế này sẽ hoàn toàn cực đoan, trái ngược với tính cách vốn có của bản thân hắn. Bất kỳ một cảm xúc nào cũng đều sẽ bị phóng đại trong tính cách này. Thậm chí, chỉ một cái gì đó nho nhỏ cũng có thể khiến hắn giết người, hoặc gây ra chuyện gì đó. Tuy nhiên, sau khi tỉnh táo lại, hắn sẽ không nhớ bất cứ điều gì mà tính cách thay thế kia đã nói, đã làm."
Triệu Thanh toát mồ hôi lạnh, ngây ngốc!
"Vì thế lão trại chủ đã đi tìm danh y nhiều năm. Trời xanh không phụ người có lòng, ông ấy cuối cùng cũng tìm được một vị danh y họ Mạc, có được một loại dược tề tên là an tâm tán. Nhi tử lão trại chủ đã dùng dược này nhiều năm, bệnh tình đã được kiểm soát. Và nhi tử kia...... chính là ngươi."
Ba chữ cuối cùng, Kỷ Vân Thư nói nhỏ giọng lại.
Triệu Thanh kinh ngạc, lắc đầu không tin, "Ta? Không có khả năng. Ta căn bản chưa từng ăn an tâm tán gì đó."
Thật là buồn cười!
Ta có bệnh?
Cả nhà ngươi mới có bệnh!
Lúc này, Triệu Hoài đang trầm mặc tiếp lời hắn nói.
"Ngươi có ăn, vẫn luôn ăn!"
Ồ!
Triệu Thanh không thể tưởng tượng.
Triệu Hoài: "Ngay từ khi ngươi còn nhỏ, ngươi thường xuyên bị ác mộng quấn thân. Vì cha không muốn ngươi lo lắng nên nói đó là dược an thần, nhưng dược kia chính là an tâm tán, dùng để chữa bệnh."
Sau khi nói ra những lời này, nút thắt trong lòng Triệu Hoài cũng được buông xuống.
Hắn giấu ở trong lòng bao nhiêu năm nay, lúc này đã tiêu tan hết, khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều!
"Không, không thể."
Triệu Thanh không thể chấp nhận được điều này!
Tất cả đều là nhảm nhí!
Vì thế, hắn rút ra từ bên hông mình mấy bọc giấy nhỏ màu vàng, đôi tay run run mở một bọc trong đó ra.
Bên trong là một ít bột phấn màu xanh.
Thứ mà mình ăn để an thần nhiều năm như vậy, không ngờ lại để điều trị "Bệnh tâm thần".
Khoảnh khắc sau đó, hắn hất toàn bộ dược ra ngoài.
"Không phải, đây là an thần dược, không phải là dược dùng để trị bệnh lạ như ngươi vừa nói."
Lúc này, Ba Hổ vẫn luôn đi theo bên cạnh Triệu Thanh đột nhiên chạy ra từ trong đám người.
Hắn ta lắp bắp nói, "Nhị đương gia, đại đương gia nói không sai."
Triệu Thanh tức giận, vọt qua và túm lấy cổ áo Ba Hổ.
"Ngươi đang nói dối."
"Nhị đương gia, ta không nói dối. Tất cả đều là sự thật. Dược này là dùng để điều trị bệnh của ngươi. Một năm trước khi ngươi rời khỏi sơn trại, đại đương gia đã tới tìm ta, nói rằng nhất định phải chăm sóc ngươi, cũng đưa cho ta phương thuốc này, còn dặn dò ta, nhất định không thể để ngươi bỏ lỡ một liều."
Cả người Triệu Thanh giống như một mũi tên bị gãy, lùi về sau vài bước, hai mắt dại ra.