Từ khi nào thì hai người này lại ăn ý như vậy?

Những lời nói kỳ lạ giữa Cảnh Dung và Thời Tử Nhiên cũng thực sự khiến Triệu Hoài xanh mặt.

Hắn ta cười cứng nhắc: "Triệu Hoài ta từ trước đến nay không so đo với chó."

Hắn ta nói Thời Tử Nhiên là chó.

Nghe thấy như vậy, hắn chịu nổi sao?

Thời Tử Nhiên vốn là người bốc đồng, nhưng hắn còn chưa kịp nổ tung, Cảnh Dung đã nói.

"Chẳng phải đương gia nói, muốn vạn lượng vàng mới bằng lòng thả người hay sao?"

"Ngươi nguyện ý sao?"

"Giống như lúc nãy ta đã nói ở bên ngoài, ta chỉ cần người của ta bình yên vô sự. Thứ ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi. Hiện giờ ngươi đã bắn tên, rượu cũng đã uống, không cần giả bộ ngớ ngẩn lừa ta. Không bằng hãy đi thẳng vào vấn đề đi."

"Được, đó chính là những lời ta muốn nghe." Triệu Hoài sảng khoái, sự tàn nhẫn trở lại trên khuôn mặt, nói, "Tuy nhiên, vàng là vàng, ngươi giết nhiều huynh đệ trong sơn trại của ta như vậy, món nợ này, không dễ trả như vậy?"

Cảnh Dung không chút hoang mang: "Nếu ta dám đến, tất nhiên cũng là vì việc này. Người của các ngươi chặn xe ngựa của ta cướp bóc, nếu như không đưa tiền tài ra, bọn họ sẽ lấy mạng chúng ta. Nếu như chuyện này xảy ra ở kinh thành, đó là tội lớn, có thể liên luỵ tới toàn gia."

Bang ——

Triệu Hoài đập bàn một cái.

"Ngươi nói như vậy, những huynh đệ đó của ta chết là đáng?"

"Nếu như không phải bọn họ muốn lấy tính mạng người, ta sẽ không hạ lệnh giết người."

"Nhưng các ngươi không hề tổn thất một binh một tốt, vì sao lại nói người của ta muốn tính mạng các ngươi?" Triệu Hoài lớn tiếng chất vấn, mặt đỏ ngầu.

"Đó là người của ngươi vô dụng."


Giọng điệu của Cảnh Dung không mặn không nhạt, đưa giá của Vương gia lên tận lông mày!

Triệu Hoài tức giận đến nỗi hai má đều phồng lên.

Hắn ta nắm chặt nắm tay, hai tay cơ bắp phồng lên, mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm Cảnh Dung.

"Triệu Hoài ta từ khi sinh ra, chưa từng sợ ai. Nếu giết người của ta, ngươi sẽ phải đền mạng. Nhưng ta cũng không phải là kẻ giết người không chớp mắt. Việc này, không liên quan tới tiểu thư sinh và đồ ngốc kia. Ngươi dùng vàng tới đổi mạng bọn họ, ta sẽ buông tha bọn họ, tuyệt đối sẽ không khó xử. Đối với chuyện ngươi giết huynh đệ của ta, chúng ta cần tính lại. Đến lúc đó ngươi có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không, còn phải tuỳ thuộc vào ngươi."

"Được." Cảnh Dung chấp thuận: "Vạn lượng vàng kia, ta đã sai người chuẩn bị đủ, chúng ở ngay dưới chân núi, tới đó lấy là được."

"Đã chuẩn bị đủ?" Triệu Hoài khó hiểu: "Ngươi sớm đã biết ta muốn ngươi dùng vàng tới đổi?"

"Ngươi bắt người, nhưng lại không giết. Rõ ràng ở trong rừng có thể giết chết ta, nhưng ngươi không làm như vậy. Ngươi thân là sơn phỉ, chẳng phải là vì tiền tài hay sao?"

Thật sự đúng là như vậy!

Nếu không, hắn đánh cướp làm gì!

Triệu Hoài híp mắt, trong lòng nghi ngờ một lát, sau đó giơ tay lên, sai hai tiểu đệ xuống dưới chân núi thăm dò thật giả.

Hắn ta còn nói: "Chỉ cần đó là thật, ta sẽ lập tức thả người. Nhưng nếu như đó là giả, nơi này chính là nơi táng thân của các ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi là Vương gia, Triệu Hoài ta sẽ sợ ngươi."

Ừ, ngươi lợi hại.

Cảnh Dung búng ngón tay một cái: "Nếu như ta đã mang vàng tới, có phải ngươi cũng nên cho ta nhìn xem bọn họ có an toàn hay không?."

"Được, ngươi cũng không thể giở trò gì ở đây."

Vì thế, Triệu Hoài lập tức sai người đưa Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch tới.

Khi Kỷ Vân Thư tiến vào, nhìn thấy người trong trại quả nhiên là Cảnh Dung. Tiểu tử kia giống như tới thăm người thân, nhàn nhã ngồi ở chỗ đó.

Nàng cau mày, bắt đầu cảm thấy lo lắng trong lòng.


Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Cảnh Dung gật đầu với nàng một cái.

Hắn dường như có chút thâm ý!

Triệu Hoài lệnh người buông lỏng Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch ra, nói: "Người, ta đã mang tới cho ngươi, thật sự là bình yên vô sự. Chỉ cần vàng của ngươi không có vấn đề gì, bọn họ có thể rời đi."

Sơn phỉ nhẹ nhàng buông tay, đẩy hai người về phía Cảnh Dung.

Cảnh Dung đứng dậy, tiếp lấy Kỷ Vân Thư.

Khi bàn tay rắn chắc của hắn nắm lấy bàn tay gầy gò lạnh lẽo, trái tim hắn thắt lại.

Hắn nên tới sớm hơn một chút mới đúng!

Nữ nhân này, có lẽ đã chịu khổ rất nhiều.

Tuy nhiên ——

Cảnh Dung cố tình lên tiếng: "Xem ra Cao Sơn trại là nơi rất tốt, không ngờ có thể dưỡng người trắng trẻo mập mạp như thế."

Hắn cố ý nói cho Triệu Hoài nghe!

Triệu Hoài chỉ nói, "Phong thuỷ tốt."

Sau đó không nói chuyện nữa.

Kỷ Vân Thư thầm nghĩ, mình là heo sao?

Còn trắng trẻo mập mạp!

"Chàng không nên vào đây." Nàng cố gắng hạ thấp giọng nói.


Cảnh Dung cũng nhỏ giọng nói: "Nếu như ta không tới, có phải nàng định trở thành sơn trại phu nhân hay sao? Sinh dưỡng con cái ở đây!"

"......"

Khoảnh khắc sau, hắn cười nham hiểm, nói: "Nàng là người của bổn vương, cũng là thê tử của ta. Một hồ hoa sen nho nhỏ, không phải là nơi ở của nàng. Vì thế, bổn vương đành phải tự mình tới đây một chuyến, tránh cho nàng bị người khác đào tim."

Nàng thật sự không dám chắc chắn, Cảnh Dung đang tới cứu mình? Hay hắn chỉ tiến vào liếc mắt nhìn nàng một cái, trêu chọc nàng một phen.

Kỷ Vân Thư không nói gì, chỉ thở dài một hơi, chuyển sang chủ đề khác: "Bên ngoài Cao Sơn trại đều là cơ quan, hiện tại chàng vào đây, chẳng phải giống như đang vào hang hổ hay sao?"

"Nàng dường như...... quá xem thường bổn vương. Đúng bởi vì bên ngoài đều là cơ quan, vì thế bên trong không có gì cả. Phương pháp đột phá duy nhất, đó chính là tiến vào. Chỉ sau khi vào được đây, mới có biện pháp cứu nàng. Tới lúc đó, nàng và Vệ Dịch rời đi trước, ta sẽ có biện pháp rời khỏi đây. Ít nhất, nàng không còn ở đây vướng tay vướng chân ta."

Kỷ Vân Thư không có gì để nói.

Cảnh Dung chậm rãi ghé sát bên tai nàng, tiếp tục: "Sự tình ta đều đã an bài xong, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, mọi chuyện đều sẽ ổn."

"Chàng có ý gì?"

"Mấy rương vàng ở dưới chân núi, phía trên đều được phủ bột lưu huỳnh. Đợi bọn họ mang vàng vào trong, nàng sẽ được đưa ra ngoài. Đến lúc đó, hai mươi rương vàng đủ để khiến bọn họ rắc rối."

"Chàng......"

"Ta biết nàng đang lo lắng điều gì. Yên tâm đi, ta sẽ không lấy mạng bọn họ."

Cảnh Dung hiểu rõ những lo lắng của Kỷ Vân Thư!

Hai người đang thầm thì gì đó, những người khác đều không thể nghe thấy.

Vệ Dịch một bên vui sướng nhảy lên.

"Cảnh Dung ca ca, ngươi cuối cùng cũng tới cứu chúng ta. Ta không thích ở đây. Nơi này bốc mùi muốn chết."

"......"

"Ta muốn ngủ ở trên giường, không muốn ngủ trên cỏ nữa."

"......"


"Còn có, người ở đây đều không tốt, luôn khi dễ chúng ta. Cảnh Dung ca ca, ngươi phải báo thù giúp ta."

Đôi mắt Vệ Dịch đỏ ngầu.

Cuối cùng, Kỷ Vân Thư đành phải giơ tay bịt miệng hắn lại.

Sự ríu ra ríu rít của Vệ Dịch, hoàn toàn không phù hợp không khí khẩn trương lúc này!

Triệu Hoài liếc mắt dò xét bọn họ một cái, không có phản ứng gì. Tâm trí của hắn ta lúc này chỉ tập trung vào vàng.

Nhưng qua một hồi lâu, vẫn không thấy có người nào tới báo.

Vì thế, hắn ta lại phân phó thêm mấy người nữa đi ra bên ngoài.

Nhưng đợi một thời gian dài, cũng vẫn không có tin tức.

Hắn ta đập bàn một cái, đứng dậy: "Người tới, đi xuống dưới chân núi nhìn xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vẫn chưa có tin tức?"

Hắn ta vừa mới phân phó xuống ——

Bên ngoài liền có một người vội vàng chạy vào, quỳ rạp xuống đất: "Đại đương gia, không hay. Những người được phái xuống núi, đều đã chết."

Đã chết!

"Ngươi vừa nói gì?"

Triệu Hoài cho rằng mình đã nghe lầm.

Người nọ lập tức chỉ thẳng vào đám người Cảnh Dung: "Là bọn họ, là người của bọn họ đã giết người chúng ta."

Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư nhìn thoáng qua nhau.

Chết lặng!

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Kỷ Vân Thư hỏi hắn.

Cảnh Dung lắc đầu.