Chúng tôi thật sự đã làm hòa với nhau, tuy anh vẫn thích lạnh lùng gọi tôi là “đồ ngốc”, nhưng đối xử với tôi thực sự rất tốt~, tôi muốn gì là được nấy~, ^O^ he he, thế nên tôi càng vênh mặt lên mà “đòi”~!

Hôm nay tôi lại bám theo đòi anh đưa đến khu vui chơi giải trí, anh chỉ hơi mỉm cười, rồi dứt khoát trả lời tôi bằng hai chữ: “Đi thôi!”

HOHO-, ~o~ tuyệt quá~! Sau khi chúng tôi đã lên xe, tôi bắt đầu huvên thuyên:

“Thuần Hy, em nói anh biết nhé~, hai năm trước hôm em hẹn mà anh không đến, Tú Triết đã đưa em đến khu giải trí chơi suốt một đêm đó, đúng là chơi đến phát nghiện luôn~! Em ngồi trên xe vượt núi gào toáng lên đến rách cả họng, ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ quay vòng vòng liên tục, quay đều quay đều, khóc lóc ầm ĩ trên tàu hải tặc, sau đó còn lái xe điện đụng rầm rầm nữa chứ, he he...”

“Ngốc! -_-” Cái tên này, lại bắt đầu thốt ra câu cửa miệng rồi.

Tôi mặc kệ anh, lại một mình lảm nhảm, “Sau đó một mình em lên vòng đu quay, không biết vì sao mà bỗng muốn nhảy xuống kinh khủng~. Em nghĩ cứ chết thế thì có khi còn thú vị hơn...”

“Em dám!”, anh nhìn tôi rất chăm chú, nói bằng giọng lạnh lẽo thuộc tính “kim” của mình.

He he~, không nỡ để em chết thì cứ nói đi! Thế là tôi đổi giọng vui vé, “Có điều sau đó em đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay! Lại còn nằm mơ thấy mẹ nữa! ^^”

Em vẫn còn nhớ rõ câu nói trong mơ của mẹ: Món quà mẹ để lại cho con chính là tình yêu...

“^O^ Thuần Hy, anh bảo hôm nay em có thế được nhìn thấy mẹ nữa không?” Lúc hỏi câu này tôi mới phát hiện, khu trò chơi đã hiện ra trong tầm mắt rồi, ha ha, tuyệt vời”.

Thuần Hy không trả lời, mà chỉ lẳng lặng kéo tôi lên vòng đu quay.

Tôi vừa lừ đừ chậm rãi theo anh, vừa lẩm bẩm, “Nghe nói nhũng người trên vòng đu quay nhìn ra xa đều là đang mong ngóng hạnh phúc của mình~! Thuần Hy, hay là chúng ta cũng làm thế đi!”

Thuần Hy vẫn không nói năng gi, kéo tôi đi nhanh đến vòng đu quay.

~O~ Vòng đu quay thân yêu, ta đến rồi đây~, HOHO~!

Ngồi trên đó, tôi có cảm giác hơi váng vất mơ hồ~, đúng là kỳ lạ, Thuần Hy tôi ngày nhớ đêm mong rõ ràng đang ngồi trước mặt tôi bằng xương bằng thịt, sao tôi lại thấy như không chân thực nhỉ? Như thể chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng tôi không muốn tỉnh giấc nhưng cuối cùng chẳng thể tránh khỏi...

Thuần Hy à, chúng ta thực sự... đã ở bên nhau rồi sao?

Anh giữ lấy vai tôi một lúc, rồi ném cho một câu, “Ngồi im!”

Em cứ không, em cứ không đấy~! Tôi hinh hỉnh mũi vẻ nghịch ngợm với anh. Nhưng cuối cùng vẫn bị anh ép ngồi cho ngay ngắn lại. Đúng là một tên ngang ngược, thật là… -_-^ Ghét!

Lúc này, vòng đu quay đã chầm chậm khởi động, đưa chúng tôi rời khỏi mặt đất.

Woa a~, gần đó toàn là những ánh đèn màu nhấp nháy lấp lánh sáng rực, đẹp quá~! Ha ha, xa thêm một chút là từng tòa nhà cao tầng~, từng đoàn người đông đúc bên dưới như được hóa phép mỗi lúc một nhỏ lại, thú vị thật, hi hi.

Đúng lúc ấy, Thuần Hy đột ngột đưa tay ra ôm choàng lấy tôi, khiến tôi giật bắn mình!

Có điều, cảm giác rất là ấm áp~. ^_^

Và cứ tựa vào lòng anh như thế, vòng đu quay dần dần đạt đến độ cao nhất.

Thời gian hình như ngừng trôi~.

Tôi đặt tay lên cửa kính, ngước đầu lên nhìn những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời.

Mẹ ơi! Mẹ đang ờ đâu? Mẹ có biết không, bây giờ con đang ở rất gần, rất gần thiên đường, mẹ có nhìn thấy con không? Mẹ yên tâm, con đã hứa với mẹ rồi: Vì những người yêu con và những người con yêu, con nhất định sẽ kiên cường!! He he...

Thuần Hy gõ một tiếng “đing” lên cửa kính, “Tiễn Ni, sao thẫn thờ vậy?”

“Thuần Hy! Nếu em nhảy xuống, anh có nhảy theo không?”, tôi bỗng dưng hỏi rất ngờ nghệch.

Anh không nghĩ ngợi gì mà trả lời ngay: “-_- Không!!!”

“O_O Hả!!!??? Gì chứ??? Kim Thuần Hy chết tiệt anh quá vô tình!!! Anh thích em thật á??? Hả??? Thích em thật phải không??? Đầu heo ngốc, đầu heo điên!!! Động vật máu lạnh hẹp hòi nhỏ mọn...”

“Ngốc!” Sau ba giây tôi nổi cơn, anh chầm chậm thốt ra một câu, “Là vì anh không cho em có cơ hội nhảy xuống!”

-_- Ghét quá! Cái tên đáng ghét này, có hai câu ngắn ngủn mà cần nghỉ xả hơi dài thế cơ à?

“Kim Thuần Hy, anh dám đùa em à? Em phải trừng phạt anh!”, tôi vừa nói vừa nhảy chồm lên, công kích mái tóc của anh.

Anh tóm lấy tay tôi một cách nhẹ nhàng, ra lệnh, “Ngồi im! Rơi từ đây xuống thì anh không bảo đảm có thể tỉnh lại sau mười bảy ngày đâu”.

Vừa nghe câu đó, tôi lập tức ngồi xuống rất ngoan ngoãn. Lần trước tôi bị Phác Trân Hiền lập kế hãm hại, nhảy từ lầu ba bệnh viện xuống, Thuần Hy cũng nhảy theo ngay san đó, và trở thành tấm đệm cho tôi. Đương nhiên, hậu quả của lần đó vô cùng nghiêm trọng, anh đã hôn mê suốt mười bảy ngày, tôi cũng muốn suy sụp theo, bây giờ cứ nghĩ lại ỉà thấy sợ hãi...

Tôi ngoan ngoãn ngồi dựa vào Thuần Hy, cảm giác vòng đu quay đang bắt đầu hạ xuống từ từ.

Sao trong lòng lại thấy trống rỗng thế nhỉ? Do mất đi trọng lực khi đu quay đi xuống chăng? Cảm giác kỹ lạ thật, hình như có ngọt ngào đến mấy cũng chẳng thể tìm lại cảm giác bên nhau lúc ban đầu nữa rồi...

“Hai năm rồi, phải thế nào chúng ta mới có thể trở về như ban đầu?” Trong bóng đêm như có một giọng nói đang hỏi khẽ. Là giọng tôi ư? Hay là của Thuần Hy?

Tôi quay lại nhìn Thuần Hy, thấy anh cũng đang lặng lẽ nhìn tôỉ, ánh mắt sâu đến không thấy đáy.

Thôi mặc, phải xuống khỏi vòng đu quay rồi.

Vừa xuống dưới mặt đất, tôi bắt đầu làu bàu vói anh, “Em muốn ngồi vòng xoay ngựa gỗ!”

^_^ Hi hi, tôi phải lợi dụng đặc quyền làm nũng của bạn gái mà.

Anh liếc nhìn tôi một cái rồi đi về phía vòng xoay ngựa gỗ.

Tôi vừa đi như chạy theo sau anh vừa hứng chí kêu lên: “Nói cho anh biết nhé~, vòng xoay ngựa gỗ rất vui~, mỗi lần em vào khu vui chơi giải trí đều phải chơi! He he he!!!”

Nhưng…

Một phút sau, tôi đột ngột nghiêng sang nói với anh lúc này đang ngồi cạnh bên, “Thuần Hy, em không muốn chơi nữa, em muốn xuống”.

“Mới lên mà?”, vẻ mặt anh đầy thắc mắc.

Tôi thì thầm, “Anh không thấy vòng xoay ngựa gỗ là một trò chơi rất tàn nhẫn sao?”

“Tàn nhẫn?”, anh ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt đen láy sâu thẳm lấp lánh dưới ánh đèn, vô cùng quyến rũ.

“T_T VÌ chúng ta cứ đuổi theo nhau mãi, nhưng luôn luôn cách một khoảng vô cùng!” Cùng lúc nói câu ấy, nước mắt tôi cũng rơi tí tách.

Có lẽ là... tôi... và...

Ghét bản thân quá! Thật sự rất ghét chính mình! Rốt cuộc là từ khi nào mà chính tôi cũng biến thành cô gái đa sầu đa cảm suốt ngày khóc lóc vậy?

“O_O^ A...” Tôi đang định phản xạ thì được một đôi tay mạnh mẽ bế bổng lên ngồi trên một con ngựa gỗ khác.

Thì ra Thuần Hy đã bế tôi lên con ngựa anh đang ngồi.

Tôi ngồi phía trước anh, nói chính xác hơn là ngồi trong lòng anh.

Tiếng nói của anh vang lên rất trầm bên tai tôi,

“Thế này có còn cách một khoảng vô cùng không?”

“Có...” Bất giác tôi buột miệng nói ra, hoàn toàn không được kiểm soát.

“Thế này thì sao?”, anh vừa nói vừa chồm đến gần định hôn tôi.

“Không!!! >_

Bản năng??? Tại sao lại trở thành “bản năng”??? Tim tôi hẫng một nhịp.

“Em không sao chứ?” Thuần Hy vội vàng nhảy xuống, vẻ căng thẳng hiếm thấy hiện trên nét mặt lạnh băng tuyệt đẹp của anh.

Nhưng mà, T_T nhưng tại sao lại càng lúc càng mờ nhạt... càng lúc càng mờ nhạt... hình như... hình như còn có cơn đau đầu rất lạ... sắc nhọn và chân thực...

Chỉ là ngã một cú thôi mà, chắc không sao đâu!

Tôi cố gắng lắc mạnh đầu và dụi mắt, gương mặt tuấn tú kia rốt cuộc đã rõ ràng trở lại.