Trên khuôn mặt tuấn mỹ soái khí của Tần Xuyên ẩn ẩn tràn ra tươi cười càng thêm ái muội, ngón tay thon dài một bên vẽ thành vòng, một bên hướng bên trong mà nhấn nhấn, đè thấp thanh âm thần thần bí bí nói: "Ở thời điểm như vậy như vậy... chơi qua phát hỏa đi?"

"..."

Tô Mạch mặt vô biểu tình.

Ngươi đoán được chân tướng, nhưng ta sẽ cùng ngươi nói sao?

Thiếu niên hướng Tần Xuyên ném qua đi một cái ánh mắt hình viên đạn, âm thanh thanh quý mà lạnh lẽo, một chút không có như ở trước mặt Phong Hoa bộ dáng tiểu nãi miêu ngọt mềm đâu, thanh âm cứng rắn phản bác: "Cậu nói bậy gì đó! Loan Loan không phải cái loại phụ nữ đó đâu, về sau đối với cô ấy tôn trọng một chút."

Nghe vậy, Tần Xuyên hơi hơi thu liễm trêu chọc tươi cười bất cần đời, hắn biết Tô Mạch người này trước nay đều là nói một không hai, giờ này khắc này thái độ nghiêm túc như thế không giống như đang làm bộ vui đùa.


Tần Xuyên nhăn lại đôi mày tuấn mỹ, "Cậu đây là thật sự động tâm sao?"

Tô Mạch nhàn nhạt ' ân ' một tiếng.

Thật đến không thể thật hơn.

Tuyệt không phải xúc động nhất thời.

Hai chữ ' xúc động ' này, trước nay cùng hắn quả thực không có một chút dính dán nào, ngược lại dừng ở trên người Tần Xuyên lại tương đối thích hợp.

"Loan Loan là tôi thích, ân, phi thường thích cô ấy, mặc kệ cô ấy có thân phận gì."

Nói tới đây, Tô Mạch dừng một chút, ngữ khí nghiêm túc mười phần, "Cậu không tôn trọng cô ấy, chính là không đem tôi cái người bạn này để ở trong lòng."

"..."

Tần Xuyên trầm mặc xuống.

Một giây, hai giây, ba giây.

Bỗng nhiên, hắn cười rộ lên, vẫn là bất cần đời như vậy, nhưng là tươi cười rõ ràng có cái gì đó bất đồng, khi nhắc tới Phong Hoa cũng dùng thần sắc đứng đắn hơn rất nhiều, "Đã biết đã biết, về sau nhìn thấy bảo bối Loan Loan nhà cậu, tôi đây nhất định quy quy củ củ, cung cung kính kính, được rồi chứ?"


"Tấm tắc." Tần Xuyên rung đùi đắc ý, nâng lên ngón tay thon dài sờ sờ cái cằm của chính mình cong môi nói, "Kỳ thật, tôi biết cậu nhất định là sợ hãi bổn thiếu gia soái khí cùng mỹ mạo kinh người, câu đi tâm can bảo bối nhà cậu chứ gì ~"

Tô Mạch: "..."

Hắn có một chữ ' lăn', không biết có nên nói hay không?

Bất quá, hắn đích xác không thích Loan Loan cùng Tần Xuyên thân cận quá, chẳng sợ Tần Xuyên là người bạn tốt nhất của mình di chăng nữa.

Hắn hy vọng, trong mắt cùng trong lòng nàng, cũng chỉ có mình hắn thôi...

Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu nùng liệt như thế ngay cả Tô Mạch đều phải âm thầm kinh tâm.

·

Nhân miêu có cơ thể khỏe cùng sức hồi phục kinh người tự nhiên không nói chơi.

Buổi sáng thiếu niên tinh xảo còn sốt cao đến 38.9℃, chỉ ngắn ngủn mấy giờ trôi qua, độ ấm đã dần trở về ban đầu đã không phải tiểu nãi miêu nằm ở trên giường suy yếu mềm mại.


Tần Xuyên ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài không chút để ý nhẹ điểm hai cái vào máy truyền tinh trên cổ tay, nói: "Tô Mạch thân thể cậu nếu không có việc gì, vừa lúc, Thẩm gia có cái yến hội, mang theo bảo bối Loan Loan nhà cậu đi coi một chút đi."

Tư thái tùy ý ngồi trên sô pha, thiếu niên lười biếng đến giống như tiểu miêu cao quý ưu nhã hơi hơi nhăn lại hàng mi tinh xảo, quay đầu nhìn thoáng qua Phong Hoa nhấp nhấp cánh môi, trưng cầu ý kiến của nàng: "Loan Loan, em muốn đi sao?"

Thẩm gia, đồng dạng là quý tộc.

Tuy rằng so ra kém hai nhà Tô, Tần, nhưng trong yến hội nhất định mỗi người đều là danh môn quý tộc.

Tự xưng là quý tộc tất nhiên đối với nhân loại bình thường là coi thường, làm thấp đi, hèn hạ, khinh thường không muốn nhìn lại.

Hắn lo lắng...

Phong Hoa con ngươi lóe lóe.
Thẩm gia?

—— Đi.

—— Vì cái gì không đi?

"Muốn." Phong Hoa cong môi cười: "Em còn không có kiến thức qua yến hội quý tộc là như thế nào đâu."

Tần Xuyên đánh giá nữ hài kia.

Rõ ràng lời nói là tâm hướng tới, nhưng là vẻ mặt lại không chút để ý, không hề có chút ham muốn tham mộ hư vinh và cực kỳ hâm mộ.

Như thể, quang minh bằng phẳng.

Hắn tựa hồ có điểm minh bạch, vì cái gì Tô Mạch đối với cô gái này xem với con mắt khác...

Đột nhiên, chỉ thấy nữ hài hơi hơi cúi người, hôn lên cánh môi mỏng của thiếu niên: "Tô Tô, yên tâm, em sẽ ở bên người bảo hộ anh nha."

852 words.