「Edit + Beta: Tiểu Hy Hy.」

Thật ra Cố Thịnh Nhân cũng không lừa hắn.

Nàng có hệ thống trong tay, hơn nữa còn có khí vận của vai chính thêm thành, thật sự không dễ chết.

Nhưng Carlos hoàn toàn không biết điều đó, hắn chỉ cho rằng Cố Thịnh Nhân để hắn rời đi, bản thân lại chuẩn bị sẵn tâm lý chịu chết.

Cố Thịnh Nhân mắt thấy hắn lại định dong dài, năng lượng ánh sáng của mình đã sắp cạn kiệt, trong lòng không khỏi sốt ruột.

Nếu còn dây dưa nữa, Ma tộc sẽ gϊếŧ lên đây sớm thôi!

Nàng hơi chuyển người, bay thẳng đến chỗ vực sâu vô tận nhảy xuống.

"Rời đi nhanh lên, đừng để ta nhảy xuống đây vô ích!"

Khóe mắt Carlos muốn nứt ra, nàng thật sự, sẽ nhảy xuống không chút do dự như vậy sao?

Trong lòng vừa động, một sợi ánh kim nhỏ đến không thể phát hiện lặng yên bay xuống vực sâu vô tận, Carlos không để ý đến vết rách không gian sắp đóng lại bên cạnh.


Hắn nhìn vô số Ma tộc trước mặt mình, sắc mặt vô bi vô hỉ.

Ma tộc cấp cao kia còn đang chậc chậc cảm khái: "Quả nhiên là một Thánh Nữ có tình có nghĩa, đáng tiếc đoàn trưởng hình như không cảm kích..."

Lời của hắn còn chưa nói xong, mồ hôi lạnh liền chảy xuống.

Nam nhân đối diện, không biết từ lúc nào, đôi mắt màu xanh thẳm kia đã hoàn toàn biến thành kim sắc.

Toàn bộ Ma tộc ở Khốn Ách Chi Địa, đều cảm nhận được áp bách vô cùng vô tận.

Cấp thấp Ma tộc đã chống đỡ không nổi mà quỳ xuống đầy đất, Ma tộc cấp cao kia nguyên bản còn chống đỡ được, nhưng đến khi ánh mắt của Carlos vừa nhìn qua thì cũng không chống nổi nữa, yếu ớt ngã xuống.

"Các ngươi, muốn hồi sinh Rodge?" Giọng nói trầm thấp phát ra từ trong miệng hắn.

Tên Ma tộc kia hiện giờ đã run rẩy không ngừng, nào dám trả lời.


"Thật là ngây thơ, cho rằng hồi sinh hắn, là có thể đủ đối kháng ta?" Carlos cũng không cần hắn trả lời, như là đang tự lẩm bẩm.

"Nguyên bản vì cân bằng của ánh sáng và bóng tối, ta đã nhân nhượng với các người, những động tác nhỏ đó của các ngươi ta cũng lười quản, nhưng, các ngươi không nên..."

Hắn nói đến nơi đây, không tiếp tục nữa, thần sắc nhu hòa nhìn qua vực sâu vô tận.

"Nếu ít năm này các ngươi vẫn chưa an phận được, ta thấy, cũng không cần thiết giữ lại các ngươi nhảy nhót lung tung nữa." Hắn nhẹ nhàng nhích tay, một luồng ánh sáng mỹ lệ dần ngưng tụ ở giữa, lực lượng khủng bố có thể nhẹ nhàng xé nát vùng không gian này.

Ma tộc cấp cao kia nghe hiểu được ý hắn, cuối cùng nhịn không được kêu lên: "Đây là ngươi ép bọn ta! Thần Ánh Sáng! Ngươi thân là chúa tể của đại lục này, được xưng là ánh sáng chiếu rọi khắp ngõ ngách. Nhưng bọn ta thì sao? Ma tộc bọn ta, đã bao giờ nhận được chút ân huệ nào của ngươi chưa?"


Thần Ánh Sáng giờ khắc này rũ mắt nhìn hắn: "Từ khoảnh khắc các ngươi ra đời kia, đã chú định đối lập với ánh sáng. Ta ban cho, các ngươi dám nhận sao?"

Ma tộc cấp cao cứng họng, thần Ánh Sáng ban cho, đối với Ma tộc, không những không phải ân huệ, ngược lại là hành hạ trí mạng.

"Vạn năm trước trận chiến ánh sáng và bóng tối kết thúc, từ khoảnh khắc mà Rodge chết đi, đã chú định, đại lục này, không bao giờ có sự tồn tại của Ma tộc nữa."

Thần Ánh Sáng xoay người, không có để ý tới Ma tộc sau lưng hắn nữa.

Một luồng ánh sáng đủ để đánh tan hắc ám của Khốn Ách Chi Địa bừng sáng ở phía chân trời, thiêu thành tro hết thảy bóng tối và tội ác.

Vầng sáng nhu hòa vô tận lan tỏa nơi cuối trời, đưa ánh sáng đầu tiên vào vực sâu vô tận dày đặc bóng tối.

Một chút ánh sáng kim sắc dao động, nhìn kỹ, sẽ phát hiện đó là một tấm lưới ánh sáng gần như kết giới, mà bên trong đang có một bóng người ngủ say.
Thần Ánh Sáng lẳng lặng nhìn Cố Thịnh Nhân thần sắc an bình, thật lâu sau, cúi người, bế người lên.