Vào lúc Dương Tuệ Dĩnh làm náo loạn ồ ào vì sự kiện “bị sao chép”, một video khác được đăng lên.

Người đăng video không che dấu thân phận của mình, anh bắt đầu nói ra lập trường của mình: “Tôi chưa từng nghĩ đến, trên thế giới lại có người vừa ác độc vừa không biết xấu hổ đến vậy, sau khi đê tiện sao chép tác phẩm của người ta rồi còn lật lọng vu hãm người sáng tác là kẻ sao chép!”

Người nói chính là Đường Chung Dịch, mà video anh đăng, vừa lúc chính là “quà” mà Cố Thịnh Thân tặng anh.

Trên video, cô gái váy trắng đàn đi đàn lại bản nhạc 《Anh》, nhìn video của Cố Thịnh Nhân, những tiếng la hét ồn ào trên diễn đàn đột nhiên im bặt.

Xem ra người chế tác cái video này rất dụng tâm, cô gái kia trút những tình cảm của mình vào trong bản nhạc, cho dù là người ngoài nghề, cũng có thể nhìn ra.


So sánh trước đó, Dương Tuệ Dĩnh dù là khi đàn tấu, hay là phương diện lúc biểu đạt ý nghĩa bản nhạc, đều kém  đi một bậc.

Ai hơn ai kém, vừa nhìn đã hiểu ngay.

Càng quan trọng hơn là, dưới góc phải video, rõ ràng viết ngày.

Nửa năm trước, cái đĩa CD này đã sớm được Cố Thịnh Nhân dần dần thu được. Trong lúc đó, Đường Chung Dịch còn đi tìm Cố Thịnh Nhân, hỏi cô còn video nào khác không, Cố Thịnh Nhân còn giao vài video chưa ghi vào đĩa CD giao cho anh.

Đáng giá nhắc tới là, bản thảo nhạc phổ mà Dương Tuệ Dĩnh dùng làm “chứng cứ” chuẩn xác hơn cả ngôn từ kia, cũng xuất hiện bên trong video của Cố Thịnh Nhân.

Bên trong video, cô gái chấp nhất bút, không ngừng viết viết vẽ vẽ lên trên một tờ giấy trắng, thậm chí ngẫu nhiên sẽ xoá và sửa một số bộ phận không hài lòng, có dân mạng cẩn thận cầm khúc phổ bên tronh video so sánh với “sáng tác” của Dương Tuệ Dĩnh. Kinh ngạc phát hiện, hai người không riêng gì chữ viết, thậm chí ngay cả xoá và sửa chỗ sai, đều giống nhau như đúc.


Đường Chung Dịch đồng thời thỉnh chuyên gia máy tính trứ danh để chứng minh, video mà anh đăng lên, tuyệt đối không có dấu vết giả nào.

Dân mạng kia đăng bài so sánh lêb, một cái tát này đã có thể đánh thật vang.

Rất rõ ràng, “bản thảo” mà Dương Tuệ Dĩnh lấy ra, rõ ràng là thành quả lao động của người khác!

Cô ta mới chân chính là kẻ sao chép!

Dương Tuệ Dĩnh rất nhanh đã nhận được điện thoại của đạo sư cô ta, đối phương cách di động trực tiếp liền rít gào: “Video trên mạng là chuyện thế nào? Không phải em nói bản nhạc này là do em sáng tác sao? Dương Tuệ Dĩnh, em! Em làm thầy quá thất vọng rồi!”

Đạo sư trực tiếp kết thúc cuộc điện thoại, Dương Tuệ Dĩnh nắm chặt di động, tâm loạn như ma.

Học viện xử lí rất nhanh, Dương Tuệ Dĩnh nhận được bưu kiện do học viện Thanh Tùng Lâm gửi đến, công bố học viện Thanh Tùng Lâm không thể chịu đựng được hành động sao chép và hơn nữa phỉ báng học viên của người khác, sẽ hủy bỏ tư cách học tịch của Dương Tuệ Dĩnh.


Nói cách khác, Dương Tuệ Dĩnh cô ta, còn chưa nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp, đã bị học viện khai trừ rồi.

Xong rồi, hết thảy đều xong rồi!

Từ đây sau này, trên lưng mình đeo theo vết nhơ như vậy, đã không còn cách nào dừng chân ở giới âm nhạc nữa. Những đồng học dù là ưu tú hơn mình, hay là không bằng mình, nhắc tới  mình, đều chỉ làm ra vẻ khinh thường.

Dương Tuệ Dĩnh dùng tay ôm đầu, chôn mặt mình thật sâu, tựa như làm vậy, những chuyện khiến cô ta không thể đối mặt đó sẽ như chưa từng xảy ra.

Cố Thịnh Nhân biết, uy hiếp đến từ Dương Tuệ Dĩnh, đã hoàn toàn giải trừ.

Vậy việc còn lại...

Cô nhìn người đàn ông đi ngược sáng hướng về phía mình, lúm đồng tiền như hoa, chủ động ôm lấy mình.