Ánh mắt Phong lão gắt gao nhìn chằm chằm Cố Thịnh Nhân.

Bản dương cầm mà cô gái này đàn, rõ ràng chính là bản nhạc《Ánh Mặt Trời》mà hắn rất coi trọng kia!

Nhưng vừa nãy rõ ràng cô nói “Đây là bản nhạc sáng tác vì anh”, ngụ ý bản nhạc này, là sáng tác của chính cô.

Phong lão và thủ tịch dương cầm cùng liếc nhìn nhau, đều nhìn ra kinh nghi trong mắt của cả hai.

Không chỉ có hai người bọn họ, mọi thành viên trong ban nhạc Nịnh Mông Thụ, hơn nữa còn nhiều người trong đám khách khứa ở đây cũng yêu thích âm nhạc, đều nghe qua bản nhạc《Ánh Mặt Trời》 kia của Dương Tuệ Dĩnh.

Hiện giờ so sánh giữa hai người.

Chênh lệch quá lớn.

Lúc Dương Tuệ Dĩnh đàn tấu bản nhạc này, tuy rằng mọi người cảm thấy kinh diễm, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, hiện giờ nghe được phiên bản của Cố Thịnh Nhân, mới phản ứng lại, cô ta không thể thể hiện ra linh hồn của bản nhạc này.


Toàn bộ đại sảnh đều an tĩnh xuống, tất cả mọi người bị tiếng đàn của Cố Thịnh Nhân cảm nhiễm, dường như bọn họ thấy được một cô bé, đang ở trong vực sâu tối đen không thấy đáy, không nhìn thấy hy vọng, không nhìn thấy tương lai, không nhìn thấy một tia ánh sáng.

Cô muốn chết đi, vậy thì có thể được giải thoát rồi. Sẽ không cần phải ngây ngốc ở thế gian đau khổ này nữa.

Đường Chung Dịch siết chặt nắm tay, anh nghe hiểu bản nhạc của Chiêu Chiêu, anh chưa từng nghĩ đến, vào thời điểm biết được tin cha mẹ đã chết, vậy mà Chiêu Chiêu lại suy sụp đến mức ấy, cô thậm chí nghĩ tới chuyện dùng cái chết để kết thúc!

Anh chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đang đổ sau lưng, may là, may là trời cao không đối xử tệ với mình, may là lúc ấy mình buông bỏ hết thảy để ở cạnh cô, nếu không, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.


Sau khi tuyệt vọng tới cực hạn, cả bản nhạc đột nhiên thay đổi phong cách.

Một người xuất hiện ở bên cạnh cô gái, anh kiên nhẫn chăm sóc cô, đưa cô đi xem mặt trời mọc rồi lặn, bên cạnh cô từng phút từng giây, đưa cô đi xem hết thảy những điều tốt đẹp của thế giới này.

Anh từng chút từng chút, đưa ánh sáng vào thế giới của cô, kéo cô thoát khỏi đêm tối vô cùng tận.

Anh đã cứu rỗi cô.

Kết thúc một bản nhạc, gương mặt Cố Thịnh Nhân đã ướt nhòe nước mắt.

Đường Chung Dịch rốt cuộc nhịn không được, tiến lên ôm cô vào lòng thật chặt.

“Sao em có thể, sao em có thể…” Giọng anh có chút nghẹn ngào, anh vùi đầu lên cổ Cố Thịnh Nhân, che khuất hốc mắt đã đỏ ửng của mình.

Người nhà họ Đường cũng đã đỏ hốc mắt, bọn họ đã nhìn Ninh Chiêu từng bước một thoát khỏi, đương nhiên có thể cảm nhận được cảm tình sâu sắc trong bản nhạc của cô.


“Bốp bốp…” Ban đầu là tiếng vỗ tay rải rác, về sau, tất cả khách khứa đều đứng dậy vỗ tay tặng bọn họ.

Phong lão cũng đứng lên, ánh mắt hắn kỳ dị nhìn Cố Thịnh Nhân, tựa như đã phát ra trân bảo hi thế nào đó.

Bộ dáng của thủ tịch cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, hiện giờ hắn đã quên mất bản thân vừa rồi còn không vui, bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào Cố Thịnh Nhân mới trở thành học trò trên danh nghĩa của mình.

Mà Dương Tuệ Dĩnh, đã bị bọn họ bỏ qua luôn rồi.

Đều là những con người của âm nhạc, ai thật ai giả, ai là người sáng tác chân chính, ở trong mắt bọn họ, vừa nhìn đã biết ngay.

Nếu chưa bao giờ thật sự trải qua, ai có thể giống như Cố Thịnh Nhân, đưa một bản nhạc lên đến cảnh giới như vậy?

Đường Chung Dịch ho khan một tiếng, điều chỉnh tâm tình ổn định lại, nhẹ nhàng kéo tay Cố Thịnh Nhân.
Cố Thịnh Nhân đứng lên theo lực kéo của anh.

“Cảm ơn dương cầm của ngài.” Đường Chung Dịch nói với thủ tịch của ban nhạc Nịnh Mông Thụ.

Thủ tịch lúc này thật hiền lành: “Không có gì, không cần khách khí, nếu vị Ninh Chiêu tiểu thư này còn cần, có thể tiếp tục tìm tôi.”