Đều nói không phải oan gia không gặp nhau, Tô Thiển Mạt cùng Lâm Hải Phong chính là như vậy, hai người thường xuyên ầm ĩ, càng nháo quan hệ càng tốt.

Cho nên, Lạc Y đối với việc hai người ầm ĩ, cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng không đi dò hỏi.

Chính là cố tình, hôm nay không biết chuyện như thế nào, có người một hai phải đánh vỡ hai người nhỏ giọng ầm ĩ.

"Lâm Hải Phong, chuyện như thế nào a? Mỗi ngày cùng Tô Thiển Mạt ầm ĩ, không biết còn tưởng rằng các người là người một nhà.

"
Lời này là nữ sinh cùng bàn Lâm Hải Phong nói, nữ sinh này lớn lên cũng mi thanh mục tú, bất quá, ngày thường cậu ta rất ít khi nói chuyện, chính là lần này lại như thế đánh gãy hai người ầm ĩ.

Ngay sau đó, liền nghe được thanh âm Uông Nguyệt, "Lâm Hải Phong, đến văn phòng cô một chuyến.

"

Lạc Y quay đầu lại, nhìn nữ sinh này liếc mắt một cái, người này rất khiêm tốn, khiêm tốn đến mức không có chút cảm giác tồn tại nào.

Trong lúc nhất thời cô không nhớ nổi tên của nữ sinh này, nếu không phải có việc hôm nay chắc là cô đều tưởng là học sinh lớp khác.

Ánh mắt Lạc Y dừng ở trên người Lý Tuyết, ngược lại an ủi Tô Thiển Mạt một chút.

"Thiển Mạt, cậu yên tâm, Lâm Hải Phong sẽ không có việc gì.

"
"Ừm”
Tô Thiển Mạt cúi đầu, lại không có tâm tư đọc sách, thường thường ngẩng đầu nhìn cửa phòng học, hy vọng Lâm Hải Phong sẽ đột nhiên xuất hiện.

Qua thật lâu, Lâm Hải Phong sắc mặt có chút khó coi trở về phòng học.

Bởi vì vừa vặn là giờ học nên cô nàng cũng không thể dò hỏi Lâm Hải Phong đã xảy ra cái gì.

Tiết này là tiết của chủ nhiệm lớp Uông Nguyệt, Tô Thiển Mạt không dám cùng Lâm Hải Phong nói chuyện.

Cô nàng nghĩ nghĩ, vết một tờ giấy muốn đưa Lâm Hải Phong lại bị Lạc Y bất động thanh sắc ngăn lại.

Cũng may, Tô Thiển Mạt thông minh ý thức được có vấn đề gì đó, lập tức đem tờ giấy thu hồi vào trong túi.

Cô nàng ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng, cùng chủ nhiệm lớp nhìn nhau liếc mắt một cái, sợ tới mức cuống quýt thu hồi tầm mắt, trái tim nhỏ bùm bùm nhảy không ngừng.

Thật vất vả chờ đến lúc hết tiết, Tô Thiển Mạt đợi chủ nhiệm lớp rời đi, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lâm Hải Phong, một tiết này chính là đem cô nàng nghẹn hỏng rồi.

"Uy, chủ nhiệm lớp cùng cậu nói cái gì?"

Cô nàng quay đầu lại hỏi Lâm Hải Phong, nghĩ là do hắn ngồi nói chuyện với cô nên chủ nhiệm mới gọi hắn lên nói chuyện.

Lại nhìn đến bạn cùng bàn của hắn, Tô Thiển Mạt thẳng tắp nhìn chằm chằm nữ sinh kia.

Thẳng đến khi nữ sinh kia chịu không nổi bầu không khí xấu hổ này, mang cặp sách rời khỏi phòng học, lúc này mới tính kết thúc.

"Chủ nhiệm lớp đổi chỗ ngồi cho tôi, để tôi đổi cùng Lý Tuyết.

"
Lâm Hải Phong không ngẩng đầu, bắt đầu thu thập sách trên bàn.

"Vì cái gì?"
Tô Thiển Mạt phiết miệng, đột nhiên đứng lên, làm bộ muốn đi tìm chủ nhiệm lớp lý luận.

"Từ đâu ra vì cái gì nhiều như vậy, Thiển Mạt, nhanh lên giúp Lý Tuyết thu thập đồ.

"
Lạc Y nhéo nhéo lòng bàn tay Tô Thiển Mạt, lúc này cô nàng mới chịu thành thật ngồi xuống, hai người liếc nhau, lại quay đầu nhìn về phía Lý Tuyết.


"Tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, ba người các cậu quan hệ khá tốt, nếu không tôi cùng chủ nhiệm nói một chút?"
Sách trên bàn Lý Tuyết đã thu thập xong thấy ba người nhìn cô ta, hào phóng nói ra ý nghĩ của mình.

"Không cần phải nói, như vậy cũng khá tốt, đều là một phòng học, ngồi đâu cũng đều giống nhau thôi.

"
Thanh âm Lạc Y mang theo ý cười, rồi sau đó lại vỗ vỗ bả vai Lâm Hải Phong.

Lâm Hải Phong cùng Lý Tuyết thay đổi vị trí, sau đó bốn người cùng nhau rời khỏi phòng học.

Lý Tuyết rốt cuộc ra tay, nhìn xem tình huống hiện tại này, chỉ sợ kế tiếp, liền phải bắt đầu xuống tay đối phó cô ta! Lạc Y cười khẽ, cùng Tô Thiển Mạt về nhà.

.