3.
Lần luân hồi này, không biết vì sao lại không kết thúc sau cái chết của Bạch Nhược Hoan, ngược lại vẫn tiếp tục phát triển sau đó.
Là một người phấn đấu quên mình, ta nỗ lực mở rộng diện tích bao trùm, khích lệ bản thân tiến hóa thành linh hồn của nguyên một tòa thành trì.
Nhìn lãnh thổ của mình càng ngày càng rộng, ta rất hài lòng.
Đây là giang sơn trẫm chinh phục cho chính mình!
Sau khi phạm vi năng lực của ta bao trùm toàn bộ hoàng cung, có đôi lúc ta sẽ nhìn thấy nam chính.
Nam chính cặn bã tên là Lương Thanh Từ, hoàng đế của quốc gia này.
Từ sau khi Bạch Nhược Hoan chết, hắn không ra khỏi cửa cung dù chỉ là một bước chân.
Ta từng hào hứng hóng hớt đi nhìn xem hắn có hối hận hay không.
Nhưng hắn chẳng buồn bã chút nào, cung điện và Ngự Thư Phòng cũng chẳng có một đồ vật gì liên quan đến Bạch Nhược Hoan.
Hắn thậm chí còn không nhớ rõ ngày giỗ của Bạch Nhược Hoan, người hầu cũng chẳng nhiều lời nhắc nhở hắn.
Nữ nhân bồi bạn với hắn mười năm đã đi rồi, một chút dấu vết cũng không còn lưu lại.
Cái chết của Bạch Nhược Hoan chỉ trừng phạt chính nàng.
Ta cảm thấy mất hứng, lười tiếp tục chú ý đến hắn, tiếp tục phấn đấu quên mình vì sự nghiệp của bản thân.
Nhưng công bằng mà nói, gạt tình yêu sang một bên không tính thì Lương Thanh Từ là một hoàng đế rất siêng năng.
Hắn rất bận, mỗi ngày xử lý rất nhiều việc, thường xuyên phải phê tấu chương xuyên đêm.
Thái giám thúc giục nhiều lần, hắn mới chịu ngủ một giấc ngắn.
Đáng tiếc, ta biết những điều này cũng không có tác dụng gì.
Quốc gia này sắp xong đời rồi.
Mọi thứ đang sụp đổ, nghĩa quân nổi dậy ở khắp nơi, những thứ này chỉ một mình hắn thì không thể xoay chuyển được tình thế.
Ngày phản quân đánh vào cổng thành, Lương Thanh Từ đứng trên Đạp Nguyệt lâu, nơi cao nhất kinh thành nhìn xuống.
Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, giống như nơi bị công phá không phải là kinh thành của mình vậy.
Hắn còn chả thèm để ý đến mấy nhóm cung nhân đang chạy trốn mỗi người một ngả, thậm chí còn chủ động thả cho nhóm nội thị bên người đi mất.
Thật trùng hợp, tòa lâu cao cao này khó khống chế hơn các cung điện bình thường.
Hôm nay, ta cũng vừa mới thu phục được Đạp Nguyệt lâu, ý thức đang dừng lại ở nơi này tận hưởng thành quả của mình.
Nhìn hắn chống tay ngồi lơ lửng trên thành lan can, lòng ta bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất an!
Cái đù má! Không phải chứ.
Phu thê các ngươi thi nhau nhảy cho ta nhìn à?
Đứng trước tình yêu sự nghiệp của ta không đáng được tôn trọng sao?
Khoảnh khắc hắn rơi xuống, đầu óc ta trống rỗng, theo bản năng giơ tay túm lấy hắn.
Mỗi một lần Bạch Nhược Hoan nhảy xuống, ta đều túm lấy nàng như vậy.
Đáng tiếc là lần nào cũng thế, thân thể nàng xuyên qua linh thể trong suốt của ta, rơi thật mạnh xuống trên mặt đất.
Không thể nhìn thấy ta khóc lóc sụp đổ, càng không thể nghe thấy tiếng ta tức giận mắng chửi.
Vậy mà lần này, ta lại thành công!
Tay của ta hóa thành thực thể, túm chặt lấy cổ tay của hắn.
Vẻ mặt thản nhiên chịu chết của Lương Thanh Từ thay đổi.
Đầu tiên hắn ta nhìn xuống đất, sau đó lại nhìn lên trời, cuối cùng thấy ở giữa Đạp Nguyệt lâu mọc ra cái tay.
Con ngươi trong mắt hắn run lên,còn muốn mở miệng nói cái gì đó.
Bởi vì ngày trước ta rút gạch làm hắn ngã mất một chiếc răng cửa, mấy chữ hắn nói đều lọt gió, nhục nhã câm miệng.
Tâm lý của vị đại ca này thật là trâu bò.
Loại chuyện ma quỷ thần quái kỳ cục như này, hắn kinh hoàng trong một giây rồi cứ thế để yên cho mình treo tòng teng nơi đó.
Gió rất to, hắn bị thổi lật qua lật lại, tóc rũ rượi lả lướt khắp mặt.
Vẻ mặt Lương Thanh Từ chết lặng, trên mặt viết to ba chữ “Để ta chết".
Không được chết ở trước mặt ta!
Ta dùng sức chín trâu hai hổ, kéo hắn quăng lại lên trên lầu.
Tuy rằng ta mắng người khác khốn nạn, mặc kệ sống chết của Bạch Nhược Hoan, nhưng không có nghĩa ta sẵn lòng nhìn thấy một người khác tự sát chết ở trước mặt ta như vậy.
Cảm giác một người đang sống sờ sờ chết ở trước mặt ngươi, hoàn toàn không giống với cảm giác ngươi nhìn người ta chết trong phim ảnh hay một vở kịch.
Sau mỗi một lần Bạch Nhược Hoan chết, ta đều tự hỏi, ông trời an bài vận mệnh để ta làm linh hồn của toà thành này, liệu có phải là muốn để lúc nàng nhảy xuống ta có thể túm lấy nàng hay không.
Mỗi một lần, ta đều cảm thấy ta có thể túm chặt nàng.
Nhưng ta không làm được.
Ta bắt đầu oán hận, vì sao mỗi lần đều trùng hợp như vậy.
Ý thức của ta dừng lại ở nơi nào, nàng liền từ nơi đó nhảy xuống ngay trước mặt ta, máu còn bắn đầy lên người ta.
Không bị điên là do thần kinh ta tốt.
Ta vừa khóc vừa túm Lương Thanh Từ, đem hắn ném lên chỗ an toàn.
Biết rõ hắn không nghe thấy giọng ta, ta vẫn không nhịn được khóc nức nở mắng hắn thật to.
“Ngu xuẩn! Không được nhảy lầu nữa nghe không? Ta trêu chọc ai, mà một đám chết trên người ta.”
“Hôm nay ngươi chết trên người ta, có tin ngày mai ta mở rộng địa bàn đến trên mộ ngươi, đứng trên đó nhảy Vinahouse không?!"
Tay Lương Thanh Từ run lên.
Hắn cái gì cũng không nói, im lặng đi xuống lầu.
Hắn uống thuốc độc chết.
Khi chết vẫn bình tĩnh như cũ, có chút cảm giác được giải thoát.
4.
Ta cho rằng đến đây là kết thúc rồi.
Không nghĩ đến sau khi Lương Thanh Từ tắt thở, thời gian lại một lần nữa quay ngược lại.
Lần luân hồi thứ tư bắt đầu.
Thiên Đạo không ngờ vẫn rất công bằng, mỗi một lần luân hồi đều đánh ta bay về vị trí ban đầu.
Khởi đầu bằng một bức tường, còn lại kệ xác.
Ta cảm thấy rất là biết ơn luôn.
Suy sụp một giây, ta nhanh chóng đứng dậy.
Sự nghiệp mở rộng giang sơn của ta sẽ vì ba lần thất bại mà bỏ cuộc sao? Chắc chắn là không!
Ta phải nghĩ cách giữ được thành quả lao động của mình, không thể cứ một lần rồi lại một lần bắt đầu từ con số 0 được.
Trước mắt ta còn chưa hiểu rõ tại sao lại cứ luân hồi không ngừng.
Ta từng cho rằng nó có liên quan đến cái chết của Bạch Nhược Hoan.
Bởi vì hai lần luân hồi trước đó tâm điểm đều là lúc nàng ta tử vong.
Nhưng vào lần thứ ba lại thay đổi — lần này là do Lương Thanh Từ chết.
Dù nói gì đi nữa, chắc chắn hai người này là mấu chốt phá giải bàn cờ này.
Sau khi cân nhắc xong, ta quyết định thử đi thay đổi vận mệnh của Bạch Nhược Hoan.
Lương Thanh Từ là vì vong quốc mới hi sinh cùng thành trì, muốn cứu hắn phải cứu cả một đất nước trước, vừa mệt vừa khó lại không có lời.
Ta như một con rắn mới nở tham ăn, từng chút từng chút gặm về hướng Bạch phủ.
Kiến trúc và cảnh quan tự nhiên trên đường nhanh chóng trở thành một bộ phận của ta.
Rắn nhỏ tham ăn dần dần lớn lên.
Thật sảng khoái!
Táp táp táp gặm hết cái Bạch phủ, ta mới dừng kế hoạch thâu tóm thành trấn.
Năm nay, Bạch Nhược Hoan vừa mới cập kê, ở đúng cái tuổi đẹp như hoa.
Quan trọng nhất là lúc này nàng còn chưa gặp được Lương Thanh Từ.
Ta nỗ lực nhớ lại cảm giác lúc mọc ra cái tay, khống chế bản thân bám vào trên gối sứ của Bạch Nhược Hoa.
Ta thử thật lâu, rốt cuộc cũng mọc được một cái miệng ở trên gối đầu.
Ta rất kích động.
Trời tối, Bạch Nhược Hoan nằm ở trên giường.
Hơi thở nàng đều đều, ta ở sát bên tai nàng thì thầm nói nhỏ như một ác ma.
“Đến gần nam nhân, ngươi sẽ trở nên bất hạnh!”
“Đến gần nam nhân, ngươi sẽ trở nên bất hạnh!”
“Đến gần nam nhân, ngươi sẽ trở nên bất hạnh!”
Bạch Nhược Hoan đột nhiên mở bừng hai mắt.
Nàng hoảng sợ ngồi dậy, nhìn xung quanh khắp mọi nơi: “Ai!”
À, ta đã thử rất nhiều biện pháp, phát hiện người phàm không cảm nhận được linh hồn.
Lần này cũng chỉ là thử nghiệm tâm linh, thử xem có thể xâm lấn vào cảnh trong mơ của nàng hay không.
Không nghĩ tới lại thành công!
Ta nảy ra một ý hay: “Ta là gối tiên, tới đây phù hộ ngươi.”
Bạch Nhược Hoan nhìn chằm chằm về phía gối sứ.
Nàng sợ tới mức run rẩy cả người, giống như một nhành ngọc lan trắng bị mưa làm ướt.
Ồ, ta rất thông cảm với ngươi.
Ta vùng vẫy chui ra khỏi cái gối.
Đáng tiếc cái gối đầu quá nhỏ, không đủ chỗ để mọc ra, ta dùng phần lớn sức lực mới có thể mọc ra ngũ quan.
Nặn nặn cái miệng, rồi sửa sửa cái mũi! Kéo lớn đôi mắt.……Trước kia mắt của ta là một đôi mắt hạnh, nên ta muốn vo lại cho nó tròn hơn một chút hihi.
Có lẽ cảnh tượng này hơi kinh dị.
Chờ đến lúc ta hăng hái dạt dào định mở miệng nói chuyện với Bạch Nhược Hoan, nàng đã ngất đi rồi..