" Cô tại sao lại nói chuyện như vậy?"
Mấy chị em phía sau Giang Vân Nhạn lập tức không vui quát lên.
Trà Trà vẻ mặt không nói nên lời, ".........Các người đây là không hiểu tiếng người sao?"
Cô đã nói nói rõ ràng như vậy, vẫn là không hiểu?
"Tôi nói, các người cản đường!"
Trà Trà nghiêm túc lặp lại, chỉ lại bạn học phía sau Ninh Phong.
"Tự mình xem đi, có phải là lãng phí thời gian của mọi người hay không?" Bọn họ đều đến đây ăn cơm, ai có thời gian nói chuyện xưa này với các người?
"Ngươi............."
"Có cần tôi nhắc lại một lần nữa không?" Chu Kình Hoán đúng lúc tiến lên một bước, trêи mặt lộ ra vẻ hung ác.
Phiền phức!
Trà Trà nhà anh thật vất vả mới mời anh đi ăn cơm, mang Ninh Phong cái bóng đèn này đi cùng, anh có thể chịu được.
Bây giờ, lại từ đâu tới một đống rắc rối này???
Muốn bị đánh sao?
Giang Vân Nhạn thức thời bước sang một bên, lại nháy mắt ra hiệu với các chị em của cô ta.
Mọi người tản ra nhường đường.
" Như vậy mới đúng." Cha Cha gật đầu, rất hài lòng.
Dù có chuyện muốn nói cũng đừng ảnh hưởng đến người khác!
Cô tiến lên một bước, suy nghĩ một chút rồi ném cho Chu Kình Hoán một câu.
"Chu ca ca, em nghĩ mặc dù anh không biết cô ta, nhưng cô ta đã tìm anh, giống như có điều gì đó thật sự muốn nói, anh có thể nói chuyện với cô ta hai phút!"
Chu Kình Hoán, "!!!" Em lập lại lần nữa xem???
Trong lòng em có tôi không?
Em đem tôi đẩy ra ngoài?
Suýt phun ra một ngụm máu vì tức giận.
Thực sự muốn đem con gấu nhỏ này bắt lại đánh một trận!
Cố tình,Trà Trà vui tươi hớn hở nhìn Ninh Phong, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
"Tiểu phong tử, đi thôi! Chúng ta đi ăn thật ngon!"
Ninh Phong, "Được rồi! Cảm ơn Trà ca!"
Ahhhhh, Trà ca thực sự là một tuyệt thế tiểu khả ái.
Ăn ngon cũng không quên dẫn hắn đi, chính là Chu ca của hắn khả năng có chút thảm.
Nhưng không sao cả, dù sao hắn cũng sẽ không mơ ước chị dâu của mình.
Khi đi ngang qua Chu Kình Hoán, hắn ta nhìn Chu ca và nghiêm túc nói: "Chu ca, đừng lo lắng, tôi sẽ chiếu cố chị dâu thật tốt!"
Sau khi giải quyết xong đóa hoa đào này, anh liền được đi ăn cơm!
Chu Kình Hoán, "........." Đột nhiên anh muốn dùng gậy đập chết Ninh Phong, làm sao bây giờ?
Ninh Phong, người không biết rằng mình đã vô tình bước vào bờ vực của sự sống và cái chết, vẻ mặt tràn đầy ý cười đi theo Trà Trà bước vào nhà hàng.
Chu giáo bá vẻ mặt thâm cừu đại hận.
Tiểu khả ái nhà anh, thật sự là vật nhỏ không có lương tâm.
Nói đi liền đi, cũng không quay đầu nhìn lại, không sợ anh bị bắt cóc sso?
Mặc dù Giang Vân Nhạn không thể hiểu được suy nghĩ của Bạch Trà, nhưng theo suy nghĩ của cô ta, đây là một cơ hội, cô ta tiến lên một bước và ôn nhu nói: "Chu Kình Hoán, mặc dù em không biết anh nói không quen em, rốt cuộc là có ý tứ gì, nhưng là..........Em sẽ không để ý........."
" Ah? Cô có để ý hay không thì chuyện đó liên quan đến tôi? Hơn nữa, cô có chắc chắn là tôi thực sự quen biết cô không? "
Giọng của Chu Kình Hoán lạnh lùng và tàn nhẫn, cùng bộ dáng đối mặt với tiểu khả ái hoàn toàn bất đồng.
Giang Vân Nhạn cả người chấn động.
Ánh mắt của cô ta tràn đầy bi thương nhìn Chu Kình Hoán.
Thiếu niên trước mặt lạnh đến thấu xương.
Những lời nói ra thẳng thắn và tàn nhẫn.
Bọn họ là hàng xóm của nhau đã nhiều năm, làm sao anh ấy có thể nói rằng anh ấy không biết cô?
Chu Kình Hoán liếc mắt nhìn cô ta một cái, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng phiền chán, khóc cái gì mà khóc?
Không phải anh ấy chỉ nói sự thật thôi sao?
Thật phiền phức.
Anh ấy xoay người bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.
Hàng xóm? Tại sao anh ấy không biết vị người hàng xóm này?
Lung tung rắc rối, vừa gặp đã lên kể cho anh ấy nghe về cha của anh ấy???
Trong nhà hàng.
Ninh Phong đang nói chuyện của Giang Vân Nhạn cho Trà Trà.
"Để tôi nói cho cô biết, Trà ca, tôi thật sự chưa từng thấy một người không biết xấu hổ như vậy."
"Hả? Có bát quái gì sao?" Đôi mắt đầy sao xinh đẹp của Trà Trà sáng lấp lánh, hiển nhiên có chút quan tâm đến vấn đề này.
Thấy vậy, Ninh Phong vuốt tay áo, học theo phong thái của người kể chuyện.
Chỉ là...........Ân, không giống nhau lắm.
Quên đi, điều đó không quan trọng.
Điều quan trọng là bát quái.
"Giang Vân Nhạn là giáo hoa của trường chúng ta, tất nhiên, kể từ khi Trà ca chuyển đến, vị trí giáo hoa của cô ta cũng bị lung lay..........."
"Nói trọng điểm.........."
Trà Trà trông có vẻ ghét bỏ, những gì cô ấy muốn nghe chính là trọng điểm, không phải vấn đề này.
Ninh Phong, "............Được, nói về trọng điểm."
"Cô ta thường nói với các chị em của mình rằng cô ta và Chu ca là hàng xóm của nhau từ nhỏ, và mối quan hệ với cha của Chu ca rất tốt, điều đó sẽ tạo nên trí tưởng tượng của mọi người, nhưng Chu ca từ nhỏ đến lớn không có trở về nhà kia, trung bình, một năm chỉ về một lần có khi còn không về.
Cố tình, Giang Vân Nhạn còn thường xuyên tìm đến trước mặt của Chu ca cùng anh ấy thao thao bất tuyệt về cha của Chu ca như thế này như thế kia...........
Bất quá, Chu ca từ trước đến nay vẫn không để ý tới.
Chỉ có điều lần này là bởi vì cô mặt cô, mới làm Giang Vân Nhạn kia nói nhiều thêm một chút, ai, Chu ca của tôi lạnh lùng như vậy, cô ta tại sao không có nhớ lâu một chút?"
Này, hắn nghi ngờ một ngày nào đó, Chu ca của hắn buồn bực, đem Giang Vân Thâm đánh một trận.
Nghĩ đến điều này, Ninh Phong luôn cảm thấy Chu ca có gì đó không ổn.
Xét cho cùng, bài đăng có liên quan đến Giang Vân Nhạn.
Nhưng Chu ca không nói gì thêm?
Có chút không phù hợp logic.
Hắn thầm suy nghĩ, nhưng nhận ra rằng càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không ổn.
Có thể là Chu ca có ý định mở rộng nước đi của mình?
" Trà Trà, cô có nghĩ rằng Chu ca đang tính toán cái gì không?"
Trà Trà vừa chuẩn bị nói, ánh mắt của cô đột nhiên và chính xác bắt gặp bóng người đang đi ngang qua, cô nhìn Ninh Phong ở phía đối diện, nhẹ giọng nói: "..........Chu ca ca mặc kệ muốn làm cái gì, tôi đều ủng hộ anh ấy!"
Ninh Phong," ??? "
" Trà Trà, tôi cảm thấy cô quá không có tâm rối"
Anh ấy theo đuổi cô, cô còn ủng hộ anh ấy?
Anh ấy phúc hắc lừa gạt bắt cóc cô, cô cũng ủng hộ anh ấy sao?
Ninh Phong suýt chút nữa đã nói ra lời này.
Này, tiểu khả ái vẫn là tiểu khả ái, có thể một ngày nào đó, cô sẽ bị chiêu lừa cao thâm của anh ấy bắt cóc đi.
Rốt cuộc, con ngựa đã vấp ngã, tuy rằng tiểu khả ái trong sáng đến thâm thúy, nhưng sâu bên trong lại đen, không giống như Chu ca của hắn, từ trong ra ngoài đều đen như mực!
Nó đen đến tận xương!
"Ngươi là đối với ta có ý kiến sao?"
Giọng nói lạnh lẽo vang lên ở sau lưng Ninh Phong, trong lòng Ninh Phong lộp bộp một cái, lảo đảo suýt ngã.
Hắn ta khóc nhìn Trà Trà, " Trà ca, cô cô cô không trượng nghĩa!"
Chu ca đến, cũng không nhắc nhở hắn một chút, khóc lớn!
Trà Trà đứng đắn, "Tôi, tôi, tôi, tôi không thể làm việc có lỗi với Chu ca ca, vì vậy tôi chỉ có thể xin lỗi anh."
Ai bảo anh không phải là giáo bá?
Chu ca ca của cô là giáo bá nha, trước khi cô chưa soái vị, Chu ca ca nói gì hay làm gì đều đúng!
Chu Kình Hoán cảm thấy thích thú với lời nói của cô vì vậy tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Chỉ lạnh lùng liếc nhìn Ninh Phong một cái, cũng không quan tâm đến hắn.
Nhưng thật ra lúc ăn cơm.
Ninh Phong ủy khuất co thành một quả bóng, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Bóng đèn........Cũng không phải dễ làm.
Lúc này hắn âm thầm đưa ra quyết định, về sau có như thế này hắn cũng sẽ không bao giờ cùng ăn cơm với hai người này.