Vương thị cũng kích động không thôi, cười nói: "Không đâu." Bà lấy ra viên ngọc lục bảo hiểu biết nói: "Viên này gọi là ngọc lục bảo, không phải là ngọc bích.
Ông xem màu sắc một chút, nó nhạt hơn ngọc bích, còn có chút trong suốt.
Trước kia ta ở thêu phường chứng kiến một vị phu nhân mang đồ trang sức đeo tay đặc biệt đẹp mắt, về sau nghe chưởng quỹ nói đó gọi là ngọc lục bảo, so với ngọc bích còn đáng giá hơn.
Viên ngọc lục bảo này, hơn nữa nhiều viên ru-bi như thế, có thể không chỉ một trăm lượng bạc."
Trần A Phúc liền nói muốn cầm chúng nó đi phủ thành bán mua đất đai.
Còn nói không mua đất ở phụ cận, mua xa một chút, rồi cho thuê, người khác cũng sẽ không biết.
Trần Danh hỏi: "Nếu như vạn nhất bị người khác biết rõ, vậy con giải thích như thế nào lai lịch số tiền này đây? Cũng không thể nói các con nhặt bảo thạch ở bên trong cánh rừng phía tây.
Như vậy, rất có thể có rất nhiều người có tiền cũng sẽ đứng ra nói bản thân ném bảo thạch ở chỗ đó."
Trần A Phúc cười nói: "Đích xác nếu muốn truy cứu tới, chúng ta cũng nói.
Nghe La quản sự nói, Trần Trụ Trì nói Hoa Cẩm Tước kia không phải là phàm phẩm, bà ấy để đại gia Sở gia cho con bạc.
Con tính, sẽ không thấp hơn trăm lượng.
Con bán túi may vá trên trăm lượng bạc, bán công thức sốt thịt cùng hoàng kim hoạt nhục lại được rất nhiều lượng bạc, còn có chủ tử Đường Viên thưởng chúng ta.
Đến thời điểm con sẽ bán những con rối kia, con không nói số lượng thực tế, bọn họ cũng không biết chúng ta rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền." Còn nói: "Như mua được nhiều, con còn muốn chia vài chục mẫu ở danh nghĩa của cha, về sau truyền cho đệ đệ."
Trần Danh lập tức vội vàng khoát tay nói: "Cha không cần.
Con đã cho cha nhiều bạc như vậy rồi, cha muốn mua đất về sau sẽ tự mình mua.
Huống chi, nếu như đại bá nương của con biết rõ ta danh nghĩa có nhiều ruộng đất như vậy, lại chưa nói cho bọn họ biết, không biết rõ sẽ phải làm ầm ĩ như thế nào, đại bá của con cũng sẽ mất hứng.
Cha không muốn chọc đại bá của con tức giận, sau này hãy nói đi."
Vương thị cũng nói: "Cha con nói đúng lắm, nếu chúng ta mua đất mà chưa nói, đại bá nương của con lại muốn nói chúng ta giấu giếm, đại bá cũng sẽ mất hứng."
Trần Danh cùng Vương thị cho dù không thèm để ý ý tưởng của Hồ thị, lại không thể không thèm để ý suy nghĩ của Trần Nghiệp.
Trần A Phúc thầm nói, Trần Danh vẫn Vương thị vẫn là quá bánh bao một chút.
Trần Nghiệp là nuôi lớn Trần Danh, nhưng cũng không thể cái gì cũng đều phải xin hắn chỉ thị hồi báo, dùng tiền của mình còn phải xem sắc mặt của người khác.
Nếu như không được, liền ghi khế trực tiếp ở trên đầu A Lộc.
Buổi tối ngày sáu, Trần lão thái cùng Trần Nghiệp, Hồ thị lại tới, bọn họ mang theo một ít điểm tâm cho Trần Thực, cùng với ngô mới vừa thu hoạch, đậu phộng, hạt vừng, rau xanh các loại.
Trần Nghiệp còn nói: "Kêu lão Tam trở về lễ mừng năm mới, nương nhớ nó, ta cũng nhớ nó."
Vương thị gật đầu đáp ứng.
Trần lão thái nhìn Hồ thị một cái, tức giận đến hừ một
.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.