Hôm nay là ngày vui nhất của Bồ Thần trong bốn năm năm nay, cô vác hai túi thú bông, tràn ngập vui vẻ trở về.

Bồ Vạn Lý vội vàng kéo cửa kính ra, gió lạnh không ngừng thổi vào, ông sờ đầu con gái, đau lòng con gái không đội mũ lông vũ lên.

[Mua nhiều thú bông như vậy?]

Bồ Thần: [Gắp được ở khu trò chơi điện tử bố ạ, chỗ đó có rất nhiều máy gắp thú bông, những con trong túi là ba người bọn họ gắp được tặng con.]

Cô không nói là một mình Tần Dữ tặng.

Không biết thứ gì đang quấy phá, lại có chút chột dạ.

Đã nhiều năm Bồ Vạn Lý không thấy đuôi lông mày con gái cũng nhiễm ý cười, là sự vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng.

[Nếu như con thích những con thú bông này, kỳ nghỉ thường xuyên đi chơi cùng các bạn học đi.]

Bồ Thần không tính đi nữa, gắp thú bông gây nghiện đó, không thể lãng phí tiền như vậy.

[Thường xuyên đi sẽ không còn mới mẻ nữa.]

Cô đổi chủ đề: [Bố, bố ăn cơm tối chưa?]

Bồ Vạn Lý: [Bố ăn rồi, tối nay không bận, nấu cháo thịt nạc trứng muối, phần cho con một bát, làm bữa khuya cho con.]

Bồ Thần đặt hai túi thú bông trên ghế, một trận gió bất chợt từ sau lưng thổi vào trong cổ, cô quay đầu lại nhìn, bố mở cửa, bảo con gái của ông chủ tiệm giặt khô tiến vào.

Cô nhóc năm nay 4 tuổi, vừa rồi vẫn luôn ghé vào cửa kính nhìn vào bên trong, Bồ Vạn Lý sợ cô bé lạnh, bảo cô bé vào trong.

“Chị ơi.” Vừa rồi cô bé ở cửa tiệm nhà mình nhìn thấy Bồ Thần cầm nhiều món đồ chơi như vậy, dưới chân không nghe sai khiến đi theo qua đây.   

Cô bé sờ hai túi đồ lớn, mắt tràn ngập niềm vui, ngửa cái đầu nhỏ lên hỏi: “Chị ơi, chị có nhiều thú bông như vậy ạ? Chị ơi, chị mua ở đâu mà nhiều thế ạ?”

Bồ Thần không biết phải biểu đạt thế nào, chữ cô bé nhận biết được có hạn, lại không hiểu thủ ngữ.

Người lớn như cô nhìn thấy nhiều thú bông như vậy cũng muốn có, đừng nói đến đứa bé có 4 tuổi. Tối hôm nay Tần Dữ vác những con thú bông này từ khu trò chơi điện tử đi ra, dọc đường đi có không biết bao nhiêu nữ sinh hâm mộ, đi một bước quay đầu lại ba lần nhìn Tần Dữ.

Bồ Thần từ bỏ hai con thú bông mình gắp được cho cô bé, thú bông Tần Dữ tặng cô cũng có hai con gấu nhỏ này, giống nhau nên cô sẵn lòng tặng, nhưng chỉ giới hạn với những con cô gắp được, đồ Tần Dữ tặng cô, cô sẽ không cho bất kỳ ai.

Cô bé do dự, muốn mà lại sợ mẹ mắng mình.

Bồ Thần cầm hai con gấu nhỏ chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ của cô bé, nhét vào trong ngực cô bé.

Cô nhóc không nhịn được sự dụ dỗ của mấy món đồ chơi, vui vẻ nói: “Cảm ơn chị.”

Lúc này mẹ của cô nhóc tìm đến, biểu cảm nghiêm túc: “Bảo bối, đó là đồ của chị gái, không được lấy.”

Bồ Thần chỉ chỉ vào hai túi lớn của mình: [Không sao đâu ạ, cháu còn nhiều như vậy, là cháu tặng cho em ấy.]

Làm hàng xóm nhiều năm, ở chung không tồi, lại không phải là quà tặng quan trọng gì, mẹ cô bé không từ chối nữa, sau khi liên tục cảm ơn thì dẫn con gái quay về tiệm nhà mình.

Bồ Vạn Lý đóng cửa lại, nói với con gái: [Chờ hôm nào rảnh, bố lại dẫn con đi gắp hai con gấu nhỏ kia về.]

Bồ Thần lắc đầu, vội vàng giải thích: [Hai con ban nãy cho em ấy vẫn còn ở chỗ con.] Cô chỉ trong túi.

Bồ Vạn Lý không nói gì thêm, chỉ cười cười.

Việc hôm nay đều làm xong hết rồi, ông tắt điều hòa, cùng con gái về nhà.

Trời lạnh, trên đường càng vắng vẻ hơn ngày thường.

Bồ Vạn Lý đội mũ ở áo cho con gái xong, nói với con: [Bạn học tặng con nhiều thú bông như vậy, nhớ đáp lễ quà lại cho các bạn.]

Bồ Thần: [Không cần cố gắng đáp lễ đâu ạ, chờ có cơ hội thích hợp.]

Về nhà, Bồ Thần đổ mấy con thú bông ra, bắt đầu tìm chỗ bày biện, trên tủ đầu giường, trên giá sách, chỉ cần nơi nào có chỗ trống đều nhét kín, trên cửa kính cũng treo mấy con.

Phòng ngủ không lớn lập tức trở nên ấm áp.

- --

Một ngày trước khi trở lại trường, Lục Bách Thanh làm xong công việc, chạng vạng tối từ trường học đi ra trực tiếp đi đến tiệm sửa xe, gặp được Tần Dữ ở đầu ngõ.

Thầy nhìn Tần Dữ: “Cháu ở đây làm gì?”

Tần Dữ một tay đút túi, tay khác vuốt di động, hỏi ngược lại: “Đến đây ngoại trừ ăn ra, chú cảm thấy cháu còn có thể làm gì?”

Lục Bách Thanh im lặng.

Hai người sóng vai đi vào trong.

Tần Dữ nhìn anh ấy: “Ngược lại là chú đấy, lâu lâu lại đến tiệm sửa xe thăm hỏi gia đình, chú có biết làm việc này nhiều đối với Bồ Thần mà nói, áp lực lớn bao nhiêu không?”

Lục Bách Thanh dừng lại mấy giây mới đáp: “Không phải lần nào cũng là thăm hỏi gia đình đâu.”

Tần Dữ nghẹn họng nhìn chú mình: “Không phải về thăm hỏi chẳng lẽ chú đến sửa xe? Hình như chú Bồ không sửa ô tô đâu đấy.”

Lục Bách Thanh không đáp lại.

Nói về chuyện đi đến tiệm sửa xe, không biết từ lúc nào đã thành một phần công việc của anh ấy, một tuần đến ít nhất hai lần, ít đi một lần cảm thấy giống như mất đi linh hồn vậy.

Ngồi ở đó một lát, cho dù không nói cái gì anh ấy cũng cảm thấy an tâm.

Những chuyện đó anh ấy không có cách nào nói nhiều với Tần Dữ.

Lúc này Bồ Vạn Lý đang bận rộn, nhìn thấy Lục Bách Thanh qua đây, buông công việc trên tay xuống vào phòng đun nước pha trà.

Tần Dữ không đi ăn cơm mà đi theo đằng sau Lục Bách Thanh đến tiệm sửa xe.

Lục Bách Thanh quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Cháu không đi ăn cơm theo chú làm gì?”

Tần Dữ: “Lắng nghe sự dạy bảo của thầy Lục.”

Lục Bách Thanh: “...”

Sớm muộn gì cũng có một ngày anh ấy bị Tần Dữ làm cho tức chết.

Hôm nay vừa khéo, Bồ Thần cũng ở trong tiệm, đang nâng một quyển sách cũ đọc đến mê mẩn.

Vừa rồi Bồ Thần đắm chìm trong sách, không chú ý đến bố đang đun nước pha trà, cửa bị thân người chắn ánh sáng, cô mới ngẩng đầu.

“Thầy Lục.”

Do thói quen, nhìn thấy Lục Bách Thanh cô sẽ luôn không một tiếng động mỉm cười chào một câu.

“Đang đọc sách gì vậy?” Lục Bách Thanh quan tâm hỏi.

Bồ Thần kẹp bookmark lên, đưa sách cho Lục Bách Thanh, cô đứng dậy cầm hai cái ghế đặt cạnh cửa, Lục Bách Thanh không khách khí ngồi xuống, Tần Dữ ngồi ở bên kia.

“Sách này không tồi, thầy cũng có một quyển, bản này của em quý hơn.”

Bồ Thần viết trên bảng trắng: [Quyển này là chủ nhiệm Tôn cho em mượn ạ.]

Lục Bách Thanh gật đầu, nhà chủ nhiệm Tôn lưu trữ không ít sách, anh ấy đã từng nghe nói từ lâu.

Bồ Vạn Lý pha hai ly trà nóng bưng qua đây, đặt trên bàn trà di động bên cạnh.

“Cảm ơn chú.” Tần Dữ nói xong mới nhớ Bồ Vạn Lý vốn không nghe được âm thanh.

Lục Bách Thanh dùng thủ ngữ nói với Bồ Vạn Lý, hôm nay anh ấy tiện đường qua đây, không có việc gì, tùy ý nói chuyện một lát với Bồ Thần, bảo ông cứ bận việc của mình đi, lúc sau lại nhớ đến giới thiệu Tần Dữ, nói là đứa trẻ nhà họ hàng.

Vốn dĩ anh ấy muốn nói ông ngoại Tần Dữ với nhà mình là quan hệ nhiều đời, anh ấy không biết thủ ngữ phức tạp như vậy, vòng tới vòng lui phiền toái, vì thế nói thẳng là họ hàng.  

Bồ Vạn Lý vội vàng sửa xe cho người ta, có con gái trò chuyện cùng bọn họ, ông cũng yên tâm đi bận việc của mình.

Tần Dữ tò mò hỏi: “Sao chú biết thủ ngữ vậy?”

Lục Bách Thanh: “Học cùng bố của Bồ Thần.”

Tần Dữ như đang suy tư gì đó gật đầu, anh phát hiện Lục Bách Thanh luôn có thể không ngừng phá vỡ hiểu biết của anh. Ở một xã hội đầy xô bồ như vậy, Lục Bách Thanh có thể buông bỏ tất thảy danh lợi, đến đây làm giáo viên, bây giờ còn học được thủ ngữ.

Anh chưa từng uống trà, hôm nay học Lục Bách Thanh, cầm ly trà lên thổi thổi, dự định nếm thử một chút.

[Thầy Lục, thành tích cuối kỳ có rồi sao?] Bồ Thần rất mong chờ điểm của mình.

Lục Bách Thanh nhấp một ngụm trà, “Tổng điểm cùng xếp hạng buổi chiều mới có, em thi được hạng 25 của lớp, tiến bộ 10 hạng, môn Anh thi được 128 điểm, rất tốt.”

Bồ Thần gấp không chờ được ra ngoài cửa chia sẻ với bố tin tức tốt này.

Bồ Vạn Lý đeo găng tay, trên găng tay đầy dầu máy đen tuyền, ông dùng cổ tay chạm vào đầu con gái, vì cô tiến bộ nhiều như vậy mà thấy vui vẻ, [Phải cảm ơn thầy Lục.]

Bên ngoài gió lớn, ông thúc giục con gái đi vào. 

Trong phòng trong Lục Bách Thanh khiển trách Tần Dữ: “Cháu nhìn thử cái điểm của mình đi, càng ngày càng có năng lực nhỉ.”

Bồ Thần đẩy cửa tiến vào, Lục Bách Thanh kịp thời dừng lại.

[Thầy Lục, lần này ai đứng đầu khối vậy ạ?] Bồ Thần sợ Lục Bách Thanh lại răn dạy Tần Dữ, vì thế tìm đề tài giải vây cho anh.

Lục Bách Thanh nói: “Bành Tĩnh Dương lớp 1, Vật lý và Hóa đều đạt điểm tuyệt đối, môn Toán thì bị trừ 2 điểm.” Thầy chỉ nhớ rõ từng đó.

[Lợi hại như vậy.]

Bồ Thần hỏi tiếp Lục Bách Thanh: [Vậy tiếng Anh cậu ấy thi được bao nhiêu ạ?]

Lục Bách Thanh ngẫm lại môn Anh của Bành Tĩnh Dương: “Hình như là 145 điểm, thầy nhớ không rõ lắm.”

Tần Dữ dựa vào tường, quan sát Bồ Thần, hễ là chuyện dính dáng đến Bành Tĩnh Dương, cô chưa từng không có hứng thú.

“Chị ơi?” Lúc này ngoài cửa truyền đến giọng một cô bé mềm mại.

Mấy người cùng nhau nhìn qua.

Là con gái của ông chủ tiệm giặt khô quần áo sát vách, cô bé ôm hai con gấu bông nhỏ, cái trán chống lên cửa kính, nhìn xem Bồ Thần có ở đây không.

Bồ Thần vẫy vẫy tay với cô bé, cô nhóc tìm được cô rồi, lập tức vui vẻ ra mặt: “Chị ơi!”

Lục Bách Thanh ngồi sát cạnh cửa, thầy ra hiệu cô nhóc đứng vững, đẩy nhẹ cửa kính ra.

Cô nhóc ngó Lục Bách Thanh lại nhìn Tần Dữ, rụt rè đi đến trước mặt Bồ Thần: “Chị ơi.” Một tay cô nhóc ôm hai con gấu nhỏ, đưa tay còn lại vào trong túi lấy ra hai thanh socola.

Socola này là hôm nay một bạn nhỏ ở nhà trẻ sinh nhật đưa cho cô bé, cô nhóc không nỡ ăn giữ lại đưa cho Bồ Thần.

“Chị ơi, cho chị ăn này. Cảm ơn chị đã tặng gấu nhỏ cho em.”

Bồ Thần mỉm cười, bắn tim cho cô bé.

Cô nhóc vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy anh trai lớn ngồi dựa vào tường cứ nhìn chằm chằm vào gấu nhỏ đồ chơi trong lòng cô bé, cô bé ôm chặt vào trong ngực.

Tần Dữ nhận ra hai con gấu nhỏ kia, lúc ấy anh gắp hai con, màu sắc khác nhau, quần áo trên người cũng khác nhau, hợp thành một đôi, kết quả sang tay đến người bạn nhỏ này.

Cô nhóc cho là Tần Dữ muốn cướp đồ chơi của mình, sợ tới mức co cẳng chạy mất.

Lục Bách Thanh ở trong tiệm ngồi một lát, uống xong ly trà rồi thầy dẫn Tần Dữ chào tạm biệt.

Từ trong tiệm ra thầy hỏi Tần Dữ tối nay muốn ăn gì, thầy mời khách.

Tần Dữ: “Cháu không đói.” Không có khẩu vị ăn gì.

Anh vất vả gắp gấu nhỏ, cô không quý trọng chút nào, nói tặng người khác là tặng luôn được.

Nếu là Bành Tĩnh Dương tặng cô, cô chắc chắn sẽ xem như bảo bối chăng.

Lục Bách Thanh nhìn anh: “Thật sự không đói bụng?”

“Vâng.” Tần Dữ không tính ăn gì, trở về nhà chơi game.

Lục Bách Thanh nhìn thằng cháu mình không giống như nói đùa, bèn tin là thật.

Còn chưa đi đến đầu ngõ, Tần Dữ nhận được tin nhắn của Bồ Thần, cô giải thích: [Hai con gấu nhỏ tặng cho em gái sát vách là tự tớ gặp được, thú bông cậu tặng tớ ở trong nhà.]

Lực chú ý của Tần Dữ ngày hôm đó đều đặt vào chuyện tâm tình cô tốt hay không, không chú ý hai con thú bông trong lòng cô cũng là hai con gấu nhỏ, hóa ra là hiểu lầm cô.

Anh trả lời thế này: [Không sao, cô bé đó nhỏ như vậy, cho dù là đồ chơi tớ tặng cậu, cậu cũng có thể tặng cho em ấy.]

Anh ngẩng đầu nói với Lục Bách Thanh nói: “Thầy Lục, em lại đói bụng rồi, em mời thầy nhé.”

Lục Bách Thanh dừng lại, cau mày nhìn anh, “Đứa nhỏ như cháu làm sao thế, lúc thì nói không đói lúc lại nói đói rồi.”

Tần Dữ: “Chú coi như cháu có tật xấu đi.”

- --

Ngày hôm sau, là ngày quay lại trường.

Không cần vào tiết tự học sáng sớm, 8 giờ đến trường là được.

Bồ Thần đã sớm biết điểm của mình, lúc này an tâm ngồi tại chỗ đọc sách chủ nhiệm Tôn cho cô mượn, cô đã đọc xong hai quyển rồi, đây là quyển thứ ba.

Tần Dữ vẫn là người đến cuối cùng trong lớp, Lục Bách Thanh bước vào lớp từ cửa trước, anh bước vào từ cửa sau ngay lúc chuông vào học reo lên.

Phòng học yên tĩnh lại, Lục Bách Thanh đơn giản phân tích tình hình thi cuối kỳ, điểm trung bình mỗi môn lớp bọn họ kỳ này đều tiến bộ, nhất là tiếng Anh, ngoại trừ hai lớp chọn, điểm trung bình lớp bọn họ ở hạng ba, số người ở mức điểm cao nhiều hơn lớp khác không ít.

“Điểm số thầy sẽ không thông báo, các em tự đi xem đi.” Trong tay Lục Bách Thanh cầm bảng điểm, trên đó là điểm từng môn, tổng điểm, xếp hạng trong lớp và xếp hạng trong khối của từng người trong lớp, thầy photo thành bốn bản, mỗi dãy một bản.

“Nhớ ghi lại điểm của mình rồi truyền xuống dưới.” Thầy phát bảng điểm cho dãy đầu tiên.

Sau khi Bồ Thần cầm được bảng điểm, dùng di động gõ xong, sau đó đưa cho Tần Dữ.

Cô xem xong thành tích của mình, bắt đầu tìm Tần Dữ thi được bao nhiêu điểm, cô vẫn luôn nhớ rõ màn cá cược của mình với Tần Dữ, nếu như Toán Lý Hóa và tiếng Anh của anh thi được 80 điểm, cô phải làm bài tập nghỉ đông cho anh.

Tên của Tần Dữ rất dễ tìm, hạng một từ dưới lên của lớp, xếp hạng của khối đều ở hơn 1000. Có anh rồi, Triệu Thù không cần lo lắng thành tích của mình hạng chót nữa.

Bồ Thần nhìn điểm số các môn của Tần Dữ, cả người thấy không ổn lắm, sao anh có thể làm được điều này vậy, điểm bốn môn Toán Lý Hóa và tiếng Anh không hơn không kém tất cả đều thi được tròn 80 điểm?

Cô lặng lẽ quay đầu nhìn anh.

Tần Dữ hỏi: “Sao vậy?”

Còn không đợi Bồ Thần gõ chữ, Lục Bách Thanh đã gọi Tần Dữ ra ngoài.

Lục Bách Thanh đi thẳng vào vấn đề: “Chú đã nhìn bài thi của cháu rồi, bốn môn kia, 80 điểm phần đầu không sai một câu nào, phần sau thì không làm đúng câu nào.” Có lẽ là anh sợ được điểm, từ đơn tiếng Anh mười từ thì sai chín, ngữ pháp không đúng chỗ nào, viết kiểu ông nói gà bà đáp vịt, rất lộn xộn.

Điều Lục Bách Thanh tức giận là: “Nếu đã nghiêm túc làm bài, cũng tính ra được câu trả lời chính xác rồi, vì sao không chọn đáp án đúng, hết lần này đến lần khác đều chọn sai?”

Tần Dữ ghé vào lan can, chỉ im lặng.

Lục Bách Thanh bình tĩnh chốc lát, phát hiện bản thân đã nóng vội, lần thì cuối kỳ này, Tần Dữ không điền câu trả lời chính xác trên bàn thi nhưng nghiêm túc làm câu hỏi trên giấy nháp một lần.

Đây đã là dấu hiệu tốt.

Chỉ có điều Tần Dữ vẫn đang phân cao thấp với bản thân, cảm thấy không có gì có ý nghĩa.

“Chú tìm người đi hỏi thăm, con gái Trần Trí Luân đã gặp bác sĩ tâm lý, Trần Trí Luân có thể đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nửa ngày ở công ty nửa ngày ở nhà bên cạnh con gái.”

“Tần Dữ, đây là gút mắc tình cảm giữa người lớn, không phải lỗi của cháu, cũng không phải lỗi của cô bé kia, hai người đừng dại dột nữa, đừng lấy sinh mệnh của mình, lấy tương lai của mình ra trừng phạt bản thân.”

Qua một hồi lâu, Tần Dữ nói: “Không phải trừng phạt bản thân.”

Lục Bách Thanh xin lỗi: “Là chú dùng từ không thỏa đáng. Hai đứa trẻ mấy đứa tìm nhầm cách giải tỏa rồi. Nhưng cảm xúc chất chứa nhiều năm như vậy, có thể phát tiết ra như vậy cũng là chuyện tốt.”

Tần Dữ bỗng nhiên cảm khái: “Có thể coi như cháu đã nhìn thấy rõ, chỉ có lúc cháu nằm ở phòng cấp cứu sống chết không rõ, bố mẹ cháu mới có thể hoàn toàn buông bỏ công việc, vứt tình cảm sang một bên, không để tâm đến bất kỳ điều gì, chỉ một mực lo lắng trông coi cháu ở trong bệnh viện.”

Sự lo lắng khổ sở của bọn họ lúc ấy chắc hẳn không phải là giả.

Nhưng chờ sau khi anh phẫu thuật xong tỉnh lại, không còn nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ chỉ ở bệnh viện chăm anh nửa ngày, sau đó nên làm gì vẫn làm cái đó, trong một tháng đến bệnh viện ba lần.

Đây chính là bố mẹ anh.

Lục Bách Thanh hỏi: “Cháu nghĩ thông suốt rồi?”

Tần Dữ “Vâng” một tiếng, cũng là mấy ngày nay mới hoàn toàn nghĩ thông suốt.

Cho dù mẹ còn muốn kết hôn với Trần Trí Luân, cũng không có một chút liên quan nào đến anh.

Về phần bố, nếu như ông ấy muốn kết hôn lần bốn, đó là tự do của ông ấy. Giống như lời bố anh từng nói, một là ông ấy không phạm pháp, hai là không phạm phải ranh giới cuối cùng của đạo đức, độc thân còn không thể yêu đương kết hôn sao.

Lục Bách Thanh không lên tiếng, không biết phải nói gì.

“Thầy Lục.” Tần Dữ nghiêng đầu nhìn Lục Bách Thanh, “Cháu quyết định nể mặt mũi của chú, học kỳ sau bắt đầu làm người một lần nữa, học tập nghiêm túc, gắng sức làm học bá.”

Lục Bách Thanh không nhịn được bật cười: “Được cháu coi trọng rồi.” Thầy thuận miệng nói một câu: “Trước kia không phải cháu không quan tâm cái gì mà học sinh bá hay không sao.”

Tần Dữ không nhiều lời.

Trước kia anh quả thực không quan tâm.

Nhưng hiện tại, anh muốn vì Bồ Thần làm một học bá, như vậy cô có thể hỏi bài anh bất cứ lúc nào.