DỊCH: Đào Phùng Lan Phương
“Duệ Dạ, Duệ học trưởng, Chủ tịch Duệ……” Cô liên tiếp nói ra ba cái xưng hô, cười khúc khích nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười, “Vì sao?”
“Cái gì anh cũng biết, lại vẫn mặc kệ để cô ta hãm hại tôi, không phải anh ghét nhất phụ nữ hay giở trò sao? Tại sao những thủ đoạn của cô ta anh lại coi như không thấy?”
“Hay là nói……Điều cấm kỵ của anh, chỉ áp dụng đối với tôi?”
“Anh còn coi tôi là vợ của anh không?”
Cô liên tục đặt câu hỏi, sau đó chỉ là sự im lặng kéo dài.

Con ngươi đen láy của Duệ Dạ liếc nhìn cô, nhưng một câu cũng không trả lời.

Trên mặt cô vẫn treo ý cười, dần dần cũng không cười được nữa, anh luôn như vậy, mặc kệ cô đứng chỗ này hò hét dò hỏi một trăm lần, đáp lại cũng chỉ là sự lạnh lùng.

Thật sự, rất mệt.

Thịnh Hạ nhỏ giọng cười một tiếng, “Chủ tịch Duệ, tôi đã từ chức ở Tập đoàn Duệ Thị, sau này cũng không gặp ở công ty, vậy nhà….

.

Anh có về không?”
“Ai cho phép cô từ chức?” Cuối cùng, cô đã ép được anh mở miệng.

Chẳng qua, Chủ tịch Duệ chỉ quan tâm tổng giám đốc Thịnh, chứ không phải Duệ Dạ quan tâm Thịnh Hạ.

Cô nhẹ giọng, cổ họng hơi khàn, cô nói: “Tôi cảm thấy thiệt thòi khi làm việc ở Tập đoàn Duệ Thị, không muốn làm nữa.


Giọng điệu nhu nhu giống như một đứa trẻ đang mách tội, chỉ tiếc, Duệ Dạ cũng không phải là người ra mặt thay cô làm chủ.


“Cô coi công ty là cái gì? Còn cho rằng bản thân vẫn còn là đứa trẻ con?” Anh lạnh giọng chất vấn.

Đôi mắt Thịnh Hạ ủ rũ cụp xuống, “Duệ Dạ, cái anh muốn là một trợ thủ đắc lực, nhưng khi lời đồn đãi nổi lên lại không lên tiếng bảo vệ cô ấy một câu.

Anh không muốn phí thời gian quý giá của mình trên người cô ấy, nhưng lại hy vọng cô ấy vì anh mà đấu đá trên thương trường……” Cô chậm rãi ngẩng đầu, “Anh có thể, công bằng một chút được không?”
“Những cuộc giao dịch trên thương trường, cũng không vô lý như vậy.

” Cô nói, “Tôi ở Duệ Thị làm việc mấy năm nay, không phải không có công ty nguyện ý dùng tiền chiêu mộ tôi về, tôi không đi, không phải sẽ mãi mãi không đi.


Cô không đi, không phải sẽ mãi mãi không đi, mà là khi đó……Tâm chưa hoá thành tro tàn.

Phụ nữ, có đôi khi, chính là một giống loài bao dung hết lòng, khi bạn yêu một người, cho dù không được người ấy đáp lại, vẫn sẽ nguyện ý vì người ấy mà cống hiến, hi sinh tất cả.

Nhưng tình cảm có sâu đậm đến đâu, cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi.

“Cô uy hiếp tôi?” Ánh mắt anh sâu không thấy đáy.

Nụ cười trên mặt cô đã không còn, cô đã từng đứng trước gương tập đeo lên chiếc mặt nạ này, và giờ không thể mang nó theo nữa rồi.

“Duệ Dạ, nếu mười năm không thể sưởi ấm được một trái tim, tôi….

Sẽ buông tay.


Yêu anh quả thật quá mệt mỏi, mười năm nếu anh không thể yêu tôi, tôi đây……Sẽ buông tha cho anh, cũng buông tha chính mình.


Mười năm này, nếu nhìn lại, cũng không phải quá dài.

……
Trước buổi lễ đính hôn, hai bên gia đình Thịnh gia và Tiêu gia đang bàn bạc những vấn đề cụ thể.

Thịnh Viện Tuyết nở nụ cười miễn cưỡng nhìn Tiêu Tễ Phong ở đối diện, “Tễ Phong, anh nếm thử món này đi, em thích món này lắm, đây chính là món đặc trưng của nhà hàng này.


Cha mẹ hai bên đồng thời mỉm cười, hiển nhiên là rất hài lòng với sự kết hợp giữa hai người.

Nhưng người trong cuộc lại không nghĩ như vậy, từ đầu đến cuối Tiêu Tễ Phong không hề động vào đũa.

Ba Thịnh đề cập sau khi đính hôn, hai người có thể dọn đến ở chung với nhau để bồi dưỡng tình cảm, Tiêu Tễ Phong bắt đầu ngồi không yên: “Lễ đính hôn này, con không đồng ý.


Một giây trước còn náo nhiệt không thôi, bàn ăn giờ tràn đầy sự im lặng chết chóc.

Ba Tiêu sắc mặt ngưng trọng: “Con nói nhảm cái gì vậy?!”
Toàn bộ Tứ Phương Thành đều biết hai nhà chuẩn bị liên hôn, giờ nó nói không đồng ý?
“Ba, con có người con thích.

” Tiêu Tễ Phong trầm giọng nói.

“Thằng khốn, mày định để tao và mẹ mày tức chết có phải không?” Nó thích ai không thích, lại thích một người phụ nữ có chồng, còn mang trên người đầy tai tiếng, đây không phải muốn làm mất hết mặt mũi Tiêu gia sao?
Sắc mặt Thịnh Kiến Quốc và Triệu Hiểu Tư cũng không tốt hơn là bao.


Thịnh Viện Tuyết nắm chặt đôi đũa trong tay, “Anh thích ai? Là ai? Thịnh Hạ sao?”
Tiêu Tễ Phong: “Đúng vậy.


Thịnh Viện Tuyết ném “Bang” chiếc đũa xuống bàn, đứng lên, chất vấn nói: “Anh tình nguyện thích một đứa con ngoài giá thú, một người phụ nữ bị lên án chửi rủa, cũng không muốn đính hôn với em?” 
Cô ta biết, sự xuất hiện của Thịnh Hạ sẽ khiến cho cuộc sống của cô ta không được bình yên.

Từ khi Thịnh Hạ xuất hiện trong tầm mắt của cô ta, cô ta (TH) đã không ngừng cướp những thứ mà lẽ ra thuộc về cô ta.

“Cô có thể tìm được một người đàn ông yêu cô, chúng ta……Không hợp.

” Tiêu Tễ Phong đuối lý, cũng chỉ có thể nói như vậy.

“Trong lòng Thịnh Hạ căn bản không có anh!” Tính cách đại tiểu thư của Thịnh Viện Tuyết nổi lên, gạt hết một bàn đồ ăn.

Gặp mặt êm đẹp, tan rã không vui.

……
Phía trước ô tô của anh, Duệ Dạ nhìn thấy Thịnh Viện Tuyết đang ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất.

Nghe được tiếng bước chân của anh, đôi mắt cô ta đỏ hoe ngước lên nhìn anh, nước mắt bỗng chốc rơi xuống, “Anh Duệ, em không muốn về nhà, em có thể về nhà cùng anh được không?”
Duệ Dạ chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu.

Duệ Dạ đưa cô ta tới căn chung cư riêng của anh, đặt chìa khoá lên bàn, “Đêm nay em có thể yên tâm ngủ ở đây, có gì gọi điện thoại cho anh.


Nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.

Thịnh Viện Tuyết từ phía sau ôm lấy anh, “Em sợ ở một mình.


“……Viện Tuyết, anh đã kết hôn.


” Duệ Dạ muốn thoát khỏi tay cô ta, trầm giọng nói.

“……Ngay cả anh cũng sắp bị người phụ nữ đó cướp đi phải không?” Thịnh Viện Tuyết khóc nức nở hỏi anh, “Không phải anh thích em nhất sao? Bây giờ ở bên cạnh em cũng không muốn nữa sao?”
Ngay cả anh cũng bị cướp đi?
Duệ Dạ nghe vậy, rũ mắt, “Đã có chuyện gì xảy ra?”
Thịnh Viện Tuyết nghẹn ngào kể lại việc Tiêu Tễ Phong không muốn đính hôn với cô ta, hơn nữa còn nói thích Thịnh Hạ trước mặt hai gia đình.

Ánh mắt Duệ Dạ rét lạnh như đêm đông.

……
Mấy ngày nay Thịnh Hạ đã nộp rất nhiều hồ sơ vào các công ty lớn, dựa vào những thành tựu mà cô đã đạt được khi làm việc tại tập đoàn Duệ Thị, để tìm một công việc tương ứng chỉ là một chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng rất quái lạ, cô không hề nhận được sự phản hồi nào trong số các công ty đó.

Cô hồ nghi gọi điện thoại đi dò hỏi, những câu trả lời nhận được chỉ là sự mơ hồ.

Tiếp đó, người phụ trách của một công ty đã từng hợp tác với cô chịu không nổi sự truy hỏi liên tục của cô, thở dài một tiếng, nói ra một đáp án ẩn ý: “……Trên thương trường không có bí mật, năng lực làm việc của cô rất tốt, nhưng không có công ty nào chấp nhận thuê một vị giám đốc mang tai tiếng……”
Tay cầm điện thoại của Thịnh Hạ nắm chặt, “Chuyện này, để tôi giải thích……”
“Tổng giám đốc Thịnh……” Người nọ tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không có lên tiếng, chỉ buồn phiền nói: “……Xin lỗi.


Sau khi cắt đứt điện thoại, Thịnh Hạ ngồi xuất thần trên sô pha, sao phải xin lỗi?
Đây là một vòng so đo lợi ích, không có ai là nhà từ thiện.

Thịnh Hạ cắt đứt điện thoại, khi đứng lên, đầu óc hơi nặng, cảnh vật trước mắt có chút mơ hồ, rất nhanh có một trận trời đất quay cuồng ập đến, trước mắt tối sầm, cô ngã xuống mặt đất.

Mấy ngày nay, cơ thể cô bắt đầu xuất hiện vấn đề, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, vốn dĩ đã hẹn bác sĩ để khám, nhưng không ngờ hôm nay tình trạng của cô đột nhiên trở nên trầm trọng hơn.

Gần như bất tỉnh, cô mơ hồ thấy được trước cửa xuất hiện một bóng người…….