\(1\)



"Em cầu xin anh, cứu con đi. Nó là con của anh mà. "



"Con? Nó không phải là con tôi. Tôi sẽ không chấp nhận cái thứ nghiệt chủng đó đâu. "



Người đàn ông tàn nhẫn thốt ra những lời nói đó.



"Em van xin anh, cứu nó đi. Em van xin an đấy. Nó là con anh. "



Người phụ nữ quỳ dưới đất, nước mắt làm ướt đẫm hai bên má, cô hết lời cầu xin người đàn ông trước mặt mình.



"Tôi nhắc lại lần nữa, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận đứa bé đó. Con của tôi phải do Sơ Hạ sinh ra. "



2 ngày trước



"Chồng, anh về rồi à? "



Nhưng niềm vui đó không được bao lâu đã phải dập tắt.



Một người phụ nữ khoác lấy tay hắn ta, hai bọn họ cực kỳ thân mật.



Người phụ nữ đó không ai khác chính là bạn thân nhất của cô, Sơ Hạ.



"Baba, baba về rồi. "



Đứa trẻ từ trong nhà vui mừng chạy ra ôm lấy chân ba mình.



Hắn bực tức đẩy đứa trẻ ra:



"Mau cút đi. Tao không phải ba mày. Đồ nghiệt chủng. "



Bị ngã, đứa trẻ khóc lớn:



"Oa... Oa.. Oa... Ba không thương con. Huhu.... Huhu.. "






Thấy con mình khóc, cô đau lòng khôn xiết, cô chạy tới ôm lấy con mình :



"Tiểu Bảo, ngoan, nín đi. Không sao đâu. "



Tiếng khóc của đứa trẻ càng to làm hắn thêm phần bực bội :



"Mày câm miệng lại không thì đừng trách tao. "



Thấy ba giận giữ, nó đành im lặng.



Hắn liếc sang chỗ cô :



"Còn cô nữa, không mau đi chuẩn bị bữa tối, Tiểu Hạ đói rồi. Hơn nữa, từ giờ cô ấy sẽ ở đây, cô phải phục vụ cô ấy cho tốt. "



Người phụ nữ tên Sơ Hạ kia lay lay cánh tay áo hắn, nũng nịu mà nói:



"Anh à, dù sao cô ấy cũng là vợ anh mà, như vậy cô ấy khó xử lắm. "



"Vợ? Vợ của anh chỉ có mình em, còn cô ta, chỉ là một con ở không hơn không kém. "



Hắn dịu dàng nhìn cô ta.



Trong lòng cô ta cực kỳ sung sướng nhưng ngoài mặt vẫn làm vẻ thương hại cho cô:



"Gia Tuệ à, làm khó cho cậu rồi. "



Cô cắn chặt nỗi đau trong lòng, cố gắng không để những giọt nước mắt chảy ra:



"Không sao hết. "



"Lên phòng thôi. "



Hắn nhẹ nhàng nắm tay cô ta đi lên phòng.



Ai mà không biết bọn họ lên phòng làm gì chứ?



Nhưng cô làm gì được?



Hôn nhân của hai người vốn không phải là vì yêu, thật ra người hắn yêu là Sơ Hạ, bạn thân của cô.



Nhưng ngày hắn đính hôn, cô bị người ta bỏ thuốc, hai người xảy ra quan hệ, thế là Sơ Hạ của hắn bỏ đi.



Hắn cho rằng cô làm vậy vì vinh hoa phú quý, thế là, hắn cưới cô về, ngày ngày đánh đập cô.



Cô mang thai, hắn không thừa nhận, còn cố tình đem tình nhân về nhà.



Sơ Hạ trở về, hắn vui mừng, ngay lập tức đưa cô ta về chính căn nhà của hai người.



Cô cứ lặng lẽ ngồi đó, nước mắt không ngừng chảy ra.



"Mẹ, sao mẹ lại khóc? Có phải ba bắt nạt mẹ không? "



Nhìn đứa trẻ ngây thơ trước mặt, lòng cô không khỏi chua xót.



Cô xoa đầu đứa trẻ, cố gắng nặn ra một nụ cười :



"Tiểu Bảo ngoan, mẹ không sao? Mẹ chỉ hơi mệt thôi. Con ra ngoài chơi đi, để mẹ nấu đồ ăn ngon cho con nha. "



Đứa trẻ vâng lời ngay lập tức chạy ra vườn chơi.



Kỳ thật, nếu không có Tiểu Bảo, cô muốn cho con mình một gia đình hoàn chỉnh thì cô đã sớm ly hôn rồi.



Nhưng để con sống với hắn cũng không tốt đẹp gì.



Hắn vốn không muốn thừa nhận đứa con này.



\[...\]






Sau khi xong bữa tối, bọn họ cũng bước từ căn phòng ra.



Sơ Hạ dường như cố ý mặc áo trễ vai, cố tình để lộ những vết hôn đỏ chót trên cổ.



Cô cũng chỉ biết cười trừ.



Lần nào cũng đều như vậy.



\[...\]



"Áaaaaaaaaa"



Từ trong phòng truyền ra tiếng thét của Sơ Hạ.



Hắn lo lắng chạy vào, thấy cô ta đang ngã dưới đất.



Còn Tiểu Bảo thì đứng ngay bên cạnh.



Cô ta chui đầu vào trong ngực hắn:



"Ngạo, em chỉ muốn hỏi thăm thằng bé một chút, không ngờ nó lại đẩy em ngã....huhu.. "



Hắn trừng mắt với đứa trẻ :



"Thằng nhóc chết tiệt, sao mày dám làm vậy. "



"Ba... Con không có... Huhu. "



Nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, cô vội vàng chạy tới.



Hắn hung hăng trừng mắt nhìn cô:



"Cô dạy con kiểu gì thế hả? Cô có biết Sơ Hạ đang mang thai không? Nếu con tôi xảy ra chuyện gì cô đền nổi không? "



"Em xin lỗi. Thật sự xin lỗi. "



Hắn nhìn sang Tiểu Bảo :



"Mày, mau xin lỗi cô ấy. Không thì đừng trách tao. "



"Con không làm. Sao phải xin lỗi? "



"Còn dám cứng miệng. "



Thấy hắn nổi giận, cô chạy đến chỗ Sơ Hạ :



"Tôi thay mặt Tiểu Bảo xin lỗi cô. Xin cô bỏ qua cho nó. "



Nếu cô không làm vậy, cô sợ hắn sẽ làm hại Tiểu Bảo mất.



"Tôi muốn nó phải xin lỗi. "



Lời hắn chứa đầy sự phẫn nộ.



Hắn lôi thằng bé đến trước mặt Sơ Hạ :



"Mau xin lỗi. "



Thằng bé vẫn cứng đầu không chịu mở miệng.



Nó càng như vậy, hắn lại càng tức giận.



Hắn hung hăng siết chặt tay nó, đau quá, nó cắn hắn một cái.



Theo phản xạ, hắn đẩy thằng bé ra, vô tình khiến đầu nó đập vào thành bàn.



Máu.



Là máu.



Cô ôm chặt lấy thằng bé.



Làm ơn, ai đó cứu con cô đi!



\#còn