“Chào ông ạ.”
Mấy chữ đó của cô vừa thốt ra, đôi mắt ông lão dường như lại càng thêm có thần, đôi tay run rẩy nhấc lên hướng về phía cô mà vẫy: “Con bé, lại đây.”
Giọng nói ông hơi yếu, nghe còn rõ âm run rẩy của tuổi già.
Cô ái ngại bước tới gần hơn.

Bỗng, bàn tay cô bị nắm lấy.

Cảm giác ấm áp bao bọc lấy bàn tay, cứ như đang bảo vệ cả cảm xúc trong trái tim cô.
“Tốt rồi… Tỉnh lại là tốt rồi…”
Đôi mắt xanh của cô rung động, sống mũi đột nhiên cay cay.

Hốc mắt chầm chậm đong đầy loại chất lỏng mặn chát.

Cô ghét cảm giác này, nhưng lại khao khát có được nó.

Mặc dù được sinh ra trong nhung lụa, nhưng thứ tình thương chân thật ấy đối với cô lại cực kì xa xỉ.

Từ nhỏ, cô đã tự biết vị trí của bản thân, nói ở trên cao cũng đúng, mà nói thấp cũng không sai.

Nhiều lúc địa vị của cô ở noi không ai có thể với tới, nhiều lúc cô lại thê thảm hơn cả một kẻ ăn mày.
Người ta cho rằng cô có một cuộc sống đáng mơ ước, dư thừa tiền tài lẫn địa vị.

Nhưng nếu được lựa chọn, cô thà làm một người bình thường sáng dậy sớm đi làm tối về đi dạo hóng gió, còn hơn sống trong tiền tài mà bị hạn chế tự do.
Nước mắt cô rơi xuống mu bàn tay ông lão, tầm nhìn trở nên thật mông lung, giống như đầu óc cô lúc này vậy.
“Đừng có khóc.

Nào, vào trong đi.”
----------------------------------
Bữa tối diễn ra chóng vánh trong im lặng, sau đó, cô và hắn lên xe trở về chung cư.
Suốt quãng đường dài gần một tiếng, bao trùm lên hai người là bầu không khí cực kì quỷ dị.

Hắn trông có vẻ chuyên tâm lái xe, nhưng trong đôi mắt lại là suy nghĩ gì khác không tài nào đoán được.

Cô thất thần nhìn ra ngoài, cả người ngồi sát vào cửa xe.
Cô và hắn không nói với nhau câu gì, cả hai ngầm hiểu ý, lẳng lặng đi vào trong.
An Nhiên đóng cửa lại, ngồi thụp xuống.

Sự tủi thân chốc lát không thể ngăn cản nổi cứ dâng trào mãnh liệt, cô nức nở khóc.
Cùng lúc ấy, phía bên kia cánh cửa, hắn vẫn đứng đó, như một cây đại thụ xô mãi không ngã, ánh mắt chăm chú nhìn vào cửa, như có thể xuyên qua tầng gỗ mà nhìn thấy hình dáng của cô.
Điên thoại trong túi quần hắn bỗng rung lên.
Nam Kinh Luân nghe máy: “Có chuyện gì?”

Hắn im lặng tiếp nhận thông tin từ người ở đầu dây bên kia.

Mặc dù biểu cảm trên gương mặt không có biến đổi, nhưng sự chết lặng trong đôi mắt đã gián tiếp phơi bày tâm trạng tồi tệ của hắn ngay lúc này.
Cho đến khi đói phương đã ngắt máy, hắn vẫn còn thất thần nhìn vào hư vô.

Cuối cùng thì điều gì tới vẫn phải tới, hắn không thể làm gì khác ngoài đón nhận.
Đôi mắt lạnh lùng hiếm khi lộ ra sự yếu đuối lần nữa nhìn vào cánh cửa thật chăm chú, sau đó hắn cất bước rời đi.
------------------------------------
An Nhiên không biết bản thân đã mệt mỏi thiếp đi từ khi nào, nhưng đêm hôm ấy cô đã có một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, cô thấy một đứa trẻ.
Bé gái tung tăng chạy nhảy trên thảm cỏ xanh mướt, len lỏi chui vào những khóm hoa cao đến ngang người, tiếng cười khanh khách giòn tan hòa vào nhịp điệu của gió, cuốn tung mái tóc nâu mềm mượt, làm lay chuyển tán lá đang xòe rộng, đánh động cả vào lòng người.
Bàn tay bầu bĩnh của cô bé ngắt lấy mấy bông hoa, cẩn thận bỏ vào chiếc mũ trong tay rồi chạy đi.
Cả người cô cứ như bị điều khiển mà theo gót cô bé ấy đi về phía trước, tới dưới một cái đình hóng mát, nơi có một cậu bé đang chờ đợi.
Trông cậu thật quen mắt.

Mái tóc đen mềm mượt gọn gàng, đôi mắt sẫm màu như hai viên hắc diệu thạch phản chiếu lại tia nắng.

Mặc dù đắm mình trong ánh sáng mặt trời, nhưng xung quanh đứa trẻ lại toát ra sự u ám mờ nhạt không phù hợp với lứa tuổi.

Lúc thấy cô bé quay lại, tất cả sự tối tăm khó hiểu ấy đột nhiên biến mất tăm, mọi sự lạnh lùng đều bị hòa tan.

Giống như cô bé ấy chính là thiên sứ đem theo thứ sức mạnh thiêng liêng đến để cứu rỗi đứa con mà chúa đã bỏ rơi.
Cô bé đem tất cả hoa đã ngắt được ra, kết thành một cái vòng hoa, đội lên đầu cậu bé kia.
An Nhiên nhìn thấy cậu bé ban đầu hơi từ chối, nhưng rồi lại ngại ngùng nhận lấy.
Cô không có hình thể trong chiều không gian này, thế nhưng không hiểu sao cô lại cảm nhận được những cơn gió lướt qua gò má, hương hoa cỏ quanh quẩn bên chóp mũi, và nhất là tia nắng ấm áp chiếu thẳng vào trong tim.
Đến giờ, cô cũng đã nhận ra, hình như cô bé xinh xắn đó chính là cô.

Nhưng mà…
Nụ cười hồn nhiên, váy trắng tinh khôi, đôi mắt lấp lánh đầy ý cười và bầu má hồng hào đầy sức sống… đó thật sự là cô sao? Dáng vẻ ấy rõ ràng là cô, nhưng sao lại trông lạ lẫm đến thế? Cô trong kí ức của chính bản thân, hình như chưa từng đẹp đẽ và tỏa sáng đến vậy
Mọi chuyện diễn ra cứ như déjà vu, nó không tồn tại trong kí ức của cô, tuy nhiên cô lại cảm thấy khung cảnh này quen thuộc đến khó tin.

Hơn thế nữa, trực giác mách bảo với cô, cảm xúc khi ấy chính là cảm xúc mà cô trân quý nhất..