Nam Kinh Luân nói xong, khoanh hai tay trước ngực nhìn chằm chằm cô.

Cô chọt chọt hai đầu ngón tay vào nhau, đôi mắt xanh biếc long lanh nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng đánh thương.

Nhưng hắn vẫn trước sau như một, thái độ cứng rắn không cho cô cơ hội
“Được rồi… anh đừng mắng em thì em mới nói.”
Cô nhìn sắc mặt của hắn, vẫn không có chút chuyển biến nào, vậy là có đồng ý hay không nha?
“Em… thật ra dạo này em thường xuyên… đi ăn với Đồng Đồng và Hòa Hòa, chắc là vậy cho nên…”
“Ăn cái gì?”
An Nhiên cười gượng: “Thì ăn… đồ xiên nướng vỉa hè…”
“An Nhiên!”
Cô giật mình, lại nữa rồi, lại gọi thẳng tên cô rồi.
“Lời nói của anh với em như gió thoảng qua tai có phải không?”
“Em…”
“Anh bỏ bao nhiêu thời gian, bao nhiêu công sức, bao nhiêu cẩn trọng ra để chăm sóc em, cho em điều kiện tốt nhất để em tự hại bản thân thế này?”

Cô cũng biết lần này là do mình sai, chỉ là nhất thời giận dỗi mà suốt một tuần đều lang thang chơi bời, không thèm để ý hắn ở nhà thấy cô về muộn sẽ lo lắng ra sao, cũng không thèm để ý sức khỏe mỏng manh của bản thân mình.

Bây giờ thì hay rồi, bệnh liền thân, hắn cũng tức giận, đều là cô tự chuốc lấy.
An Nhiên cúi thấp đầu: “Em biết lỗi rồi, em xin lỗi…”
“Lần trước em cũng xin lỗi, nhưng kết quả thì sao?”
“Em…”
“Đủ rồi, em nghỉ ngơi đi, anh đi mua cho em ít cháo.”
“Chờ đã, Kinh Luân!”
‘Cạch - - -‘ tiếng đóng của lạnh lùng cắt đứt lời nói của cô.
An Nhiên siết chặt tay, hắn thật sự không hiểu, hay giả vờ như không hiểu lí do vì sao cô lại tránh mặt hắn? Từ khi ấy đến bây giờ, cô không nhận được bất kì thắc mắc nào từ hắn.

Rõ ràng là hắn biết rõ, và dường như không nhắc đến là vì lo sợ cô sẽ nhận ra điều gì đó.
Hắn rõ ràng rất quan tâm đ ến cô, rất yêu thương cô, lúc này đang tức giận như vậy, cô biết vì để không nói nặng lời với cô nên hắn đã cố tình tránh mặt, lại còn vẫn quan tâm đ ến việc bữa tối cô không ăn được nhiều.
Vậy rốt cuộc sao hắn cứ phải giấu diếm với cô, nói ra rồi cùng nghiêm túc đối mặt không tốt hơn hay sao? Cô chỉ… muốn nhận được một câu trả lời không khiến bản thân thất vọng.
------------------
“Ôi, trùng hợp quá nhỉ.”
Hắn vừa mới đi được một đoạn, bên tai đã vang lên giọng nói lả lướt.
“Chúng ta lại gặp nhau lần nữa rồi, đây có được tính là duyên phận không nhỉ?”
Nam Kinh Luân dừng lại, nhìn vào cô gái với mái tóc vàng rực cùng chiếc váy xanh bó sát.
Lan Lăng không vì gương mặt lạnh lùng của hắn mà chùn bước: “Đừng nhìn tôi như vậy chứ.

Anh thấy không khỏe trong người nên đến kiểm tra hả?”
Đàn ông bây giờ đều thích phụ nữ nhiệt tình cởi mở, chỉ cần cô ta kiên trì, thì sớm muộn gì cũng nắm được người này trong tay thôi.
“Phiền cô tránh đường.”
“Thôi nào, anh thấy sao nếu chúng ta cùng uống một ly cà phê? Sau đó nếu anh muốn, chúng ta có thể cùng nhau giao lưu sâu sắc hơn…”
Tâm trạng của hắn vốn đang không tốt, mất kiên nhẫn, trực tiếp lướt qua người cô ta.

“Này, chờ…”
Cô ta không đuổi theo được, vì chân của cô ta mới bị chấn thương, đó cũng là lí do cô ta xuất hiện ở đây.

Mà cũng không sao, cô ta có khá nhiều mối quan hệ trong giới nhà giàu, sớm mượn gì cô ta cũng biết được lai lịch của người đàn ông này.

Đến khi đó, muốn tấn công hắn chẳng phải quá dễ dàng sao.
Không người đàn ông nào có thể thoát khỏi tơ nhện mà cô ta tạo ra.
Nam Kinh Luân mượn cớ ra ngoài, đứng ở một góc khuất trên đường hút thuốc rất lâu.
Đầu thuốc sáng đỏ trong màn đêm tối tăm, con đường cũng không nhộn nhịp như ban ngày, làn khói thuốc mờ ảo xoắn vào không trung, rối bời hệt như tâm trạng của hắn.
Trước mắt hắn, trong làn khói ấy, giữa bóng tối mù mịt, hắn nhìn thấy cô.

Nhưng chỉ vài giây sau, làn khói tan ra, bóng dáng của cô cũng biến mất.

Hắn sững người.

Hai ngón tay đang kẹp điều thuốc siết chặt lại, tàn thuốc rơi xuống nền đất, dần nguội lạnh.
Hắn ném điếu thuốc xuống, dùng mũi chân di di hai cái rồi đi ra khỏi ngõ hẻm.
--------------------
Cửa phòng bệnh mở ra, Nam Kinh Luân bước vào bên trong, đèn đã không còn sáng.

Hắn mở đèn lên, nhẹ nhàng đặt túi cháo mới mua về lên tủ đầu giường, ngồi xuống ngắm nhìn cô gái đang gật gù ngồi ngủ.

Khóe miệng hắn hơi cong lên, bàn tay vuốt v e gương mặt kiều diễm, thấp giọng gọi: “Bảo bối, dậy đi.”
An Nhiên nhăn mặt nghiêng đầu, cả người vì thế mà lung lay như sắp đổ xuống.

Cánh tay của hắn kịp thời đỡ lấy bên hông cô: “Bảo bối, đừng ngủ nữa, dậy ăn chút gì đi nếu không một lát nữa lại đau bụng.”
Cô chậm chạp mở mắt ra, đôi tay nhỏ nhắn mò mẫm ôm lấy hắn, lí nhí mấy tiếng: “Em xin lỗi.”
“Được rồi, em cũng biết là anh không thể tức giận với em lâu mà.”
Cả khuôn mặt cô vùi vào ngực hắn dụi dụi: “Ừm, em biết, biết anh yêu em rất nhiều.”
Nghe cô nói vậy, trái tim hắn nhói lên từng đợt.

Cô nói, cô biết hắn yêu cô rất nhiều.

Không giống với trong quá khứ, cô ném những món quà mà hắn tặng cô đi, nói rằng đó căn bản không phải tình yêu, nói rằng hắn không hiểu yêu là gì….